Phía sau vang lên tiếng cởϊ qυầи sột xoạt.
Một lát sau lại dán lên.
Một chân Dịch Tu Văn rúc vào khe hở hai chân cô, tay trái vòng ra đằng trước, có thể linh hoạt lướt trên da thịt cô. Cảm nhận được thân dưới của anh đã trần trụi. Tô Lạn không thể tưởng tượng được việc này lên tiếng:
"Anh...!"
"Em bảo anh tự mình giải quyết, anh chỉ có thể giải quyết như thế này, còn có cách nào khác sao? " Anh vừa nói, tay phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân dưới.
"Đừng động." Lời cảnh cáo vang lên trên đỉnh đầu, cự vật nóng bỏng đang cọ bên eo, sau lưng có nước ướŧ áŧ.
"Anh không biết ...xấu hổ!" Tô Lạn vùi đầu càng thấp, trên mặt nóng cháy.
"Anh đã nói" anh xoa bóp một bên đầṳ ѵú "Không muốn bị fuck thì im miệng."
Tô Lạn vừa giận giữ lại xấu hổ không nói nên lời.
Người đàn ông này...vậy mà ở phía sau cô thủ da^ʍ.
Đúng là tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, tự mình giải quyết, mặt mũi đều vứt đi hết.
Thân mình hai người dính sát vào nhau, Tô Lạn có thể cảm giác được từng động tác rõ ràng và tiếng thở dốc bên tai. Trầm thấp khàn khàn, rõ ràng việc làm này có chút đáng khinh, nhưng anh làm lại mang theo một hương vị gợi cảm. Hơi thở nóng bỏng phun sau cần cổ, theo tiếng thở dốc cố tình trêu chọc.
Tô Lạn chỉ cảm thấy từ trên xuống dưới, toàn thân nổi da gà, phía dưới bụng nhỏ nóng lên có gì đó chảy ra, theo bản năng muốn kẹp chân lại không cho nó chảy ra ngoài, quên rằng đùi anh đang để giữa hai chân cô. Gò má nóng bỏng, dưới thân mình và anh dán sát lại gắt gao, cách một lớp qυầи иᏂỏ, Tô Lạn xấu hổ lo sợ anh phát hiện được mình đã ướŧ áŧ.
Anh vừa cầm cự vật của mình vừa loát động, một tay xoa nắn trên người cô,chậm chạp không tới điểm sung sướиɠ, tay kia hơi dùng sức mạnh tay xoa nắn bộ ngực mềm mại, Tô Lạn hơi đau, ưm ra tiếng :
"Đau..."
Anh như được mở chốt, xương cụt dâng lên một trận kɧoáı ©ảʍ.
Hôn xuống vài nụ hôn trên đầu vai cô, sung sướиɠ thở dốc, âm thanh khàn khàn gọi tên cô:
"Tô Tô..."
"Tô Lạn..."
Tô Lạn không muốn để ý tới, nhưng nhịn không được nhẹ nhàng trả lời.
"Gọi tên anh" Anh nói.
Lúc nào Tô Lạn cũng gọi đầy đủ cả họ và tên của anh.
Cô chưa bao giờ học theo Diệp Thanh và Cố Tư Nguyên gọi anh là "A Văn", hoặc xưng hô bằng những tên gọi thân mật như những đôi tình nhân khác. Với cô mà nói, cái tên Dịch Tu Văn đã khắc sâu vào trong lòng, vì thích anh nên càng muốn gọi tên đầy đủ.
"Dịch Tu Văn..." cô nhẹ nhàng gọi tên anh.
"Ừm... Tiếp tục..." Âm thanh của anh lúc này đã nhuốm đầy du͙© vọиɠ ẩm ướt, chui vào màng nhĩ, tê dại, cô như muốn say.
"Dịch Tu Văn... Dịch Tu Văn... Dịch Tu Văn..."
Cô lại gọi tên anh từng tiếng.
Dịch Tu Văn đã nghe rất nhiều lần cô gọi tên mình ── khi cùng anh nói chuyện cười gọi tên anh, khi cô tức giận gọi tên anh, lúc tỉnh ngủ mơ mơ màng màng gọi tên anh, dưới thân anh xin tha cũng gọi tên anh, cũng như lúc này, bởi vì ngại ngùng, nhỏ giọng gọi tên anh.
Giống như tiếng con mèo nhỏ, âm cuối run rẩy, cào vào lòng anh ngứa ngáy.
Bắt cô gọi đã lâu.
Dịch Tu Văn một tay đang nắm vυ' cô xoa bóp, môi mυ'ŧ vào vành tai liếʍ láp ở đầu vai, tay kia bắt lấy cự vật nóng bỏng của mình tăng tốc hoạt động.
Bên tai là tiếng thở dốc của đàn ông chứa đầy du͙© vọиɠ, Tô Lạn nghe mà tâm phiền ý loạn, càng thêm ngứa ngáy kẹp chặt chân anh, như muốn cọ một chút.
"Dịch Tu Văn..." không biết đã kêu tên anh lần thứ bao nhiêu.
Tới cuối cùng nhanh chóng hoạt động vài cái phấn trấn đang dâng trào, Dịch Tu Văn há miệng cắn lên đầu vai cô, kiềm chế nuốt vào tiếng rêи ɾỉ không thể khống chế sắp bật ra khỏi cổ họng, chống vào sau eo cô, bắn ra dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng.
Cảm nhận được sau lưng có dòng dịch nóng ấm, Tô Lạn không dám động đậy, cô đã ướt rối tinh rối mù. Dịch Tu Văn mở miệng hô hấp, sau đó ổn định lại hơi thở, nhìn đầu vai cô lưu lại dấu răng của mình, thật thoả mãn.
Anh cười trầm thấp vài tiếng, âm thanh mang theo sung sướиɠ sau cao trào thật lười biếng, run run chân, ý bảo trên đùi cô đã ướt: " Hình như nước của em đang theo chân anh chảy xuống".
Sắc mặt nóng lên, định đá chân anh ra, vừa động đậy lại bị anh bóp eo.
" Đừng động đậy, nó lại chảy xuống"
Sau thắt lưng dính nhớp không thoải mái, Tô Lạn ghé vào trên giường, vùi đầu vào gối.
"Mau lau đi." cô rầu rĩ.
Dịch Tu Văn lấy mấy tờ khăn giấy lau chùi, và lau bảo bối của mình xong sau đó đứng dậy, lấy hai ngón tay cởϊ qυầи lót cô xuống.
"Anh làm gì vậy!"
"Đã ướt hết rồi, còn mặc kiểu gì?" Anh đem qυầи ɭóŧ ướt đẫm vứt sang một bên, hai tay dừng ở hai bên đầu gối cô, đem người kéo xuống dưới thân, đè lên trên:
Chóp mũi cọ chóp mũi, trong mắt anh mang theo ý đùa giỡn:
"Tự mình giải quyết, hay là anh giúp em giải quyết?" Anh cười nói.
Tô Lạn nghiêng đầu: "Không cần giải quyết." Cô không cần làm giống như anh.
"Không giải quyết thì nước chảy ra sao dừng được?"
Tô Lạn đưa tay lấy hai tờ giấy, đưa xuống thân mình xoa xoa.
"Đã giải quyết." Cô nói.
Biết cô đang thật sự không muốn làm, trong lòng còn đang có nhiều điều khúc mắc, Dịch Tu Văn cũng không trêu cô nữa.
Từ trên người cô đứng dậy, lấy qυầи ɭóŧ sạch cho cô mặc vào, sửa sang lại quần áo của hai người sau đó lại nằm xuống, không biết anh có ngủ được hay không, không làm gì khác quá phận, cũng không lên tiếng nói gì.
Giữa hai người đã bị ngăn cách bởi nhiều thứ, ít nhất hiện tại không thể thân mật giống như trước.