Sắc Màu Ấm

Chương 42: Món quà (H)

Tô Lạn nắm tay nắm cửa, hít một hơi thật sâu, đẩy cửa đi vào phòng tắm.

Dịch Tu Văn đã quây khăn tắm ở bên hông, trong tay cầm khăn đang lười nhác lau mái tóc ướt, nghe thấy âm thanh mở cửa, quay đầu lại nhìn cô.

Tô Lạn đã thay áo tắm dài, đứng trước mặt anh sau đó giơ tay cởi bỏ áo tắm.

Dịch Tu Văn cảm thấy hô hấp của mình dừng lại.

Nuốt nước bọt, sau đó không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô, cởi bỏ áo tắm dài bên trong là một bộ nội y tình thú màu đen. Đã mấy ngày nay phải nhịn, bộ ngực no đủ của cô bày ra trước mắt, nặng trĩu, trước ngực hai mảnh vải dệt bé nhỏ xuyên thấu không che đậy lại được hai núm đỏ hồng. Dưới thân là một chiếc quần chữ Đinh (丁), hai dây lưng kéo lên trên nối liền với áσ ɭóŧ, viền quần bao lấy hai môi âʍ ɦộ đầy đặn ở giữa.

Xuống chút nữa là tất chân màu đen.

Cô bước đến gần anh, mặt đỏ hồng, hai tay chống trước ngực ở trước ngực anh, nhón chân ngẩng đầu hôn lên, liếʍ láp vành môi rồi chậm rãi vân vê. Dịch Tu Văn rất nhanh đã không chịu nổi, tay ôm lấy cô gấp gáp hôn lại.

"Ô ô..." Tô Lạn nhẹ than ra tiếng, véo mặt anh nhẹ nhàng trấn an, bàn tay to du tẩu bên hông cô theo vòng eo vuốt xuống dưới, sờ thấy một chiếc lông xù xù, phía sau qυầи ɭóŧ này lại có một cái đuôi nhỏ. Gấp gáp xoa nắn đôi mông trắng nõn tròn trịa, hơi buông môi cô ra, âm thanh ái muội lên tiếng:

"Đây là đuôi mèo hay là đuôi hồ ly?" Hầu kết khẽ khàng nhúc nhích, anh nuốt nước miếng :

"Tô Tô, anh không phân biệt được..."

Tô Lạn ngửa đầu, đôi môi lưu luyến ở cần cổ anh.

"Anh nghĩ là gì thì nó là cái đó" rồi nhẹ nhàng cắn một chút vào hầu kết "Được không?"

Dịch Tu Văn ánh mắt nóng bỏng như muốn đem cô thiêu đốt, từ cổ họng hừ ra một tiếng thoả mãn. Tô Lạn hơi cong khoé miệng, sau đó cô ngậm lấy một bên đầṳ ѵú của anh, đầu lưỡi đánh vòng, một lát sau đã dính đầy nước miếng. Không dừng lại nơi này lâu lắm, một đường trượt xuống phía dưới, theo vân da tới từng múi cơ bụng rõ ràng, cô vẫn luôn thích chỗ này, chỉ nhìn đã thấy cảnh đẹp ý vui.

Sau đó, cô nhẹ nhàng kéo khăn tắm vây quanh hông anh ra.

"Tô Tô..." Anh đã đoán được cô muốn làm gì, lên tiếng định ngăn lại. Tô Lạn nửa quỳ trước người, giương mắt lên nhìn anh:

"Em muốn thử xem."

Bàn tay như không xương nắm lấy dươиɠ ѵậŧ thô to của anh, theo đường vân trên dưới vuốt ve vài cái, đã thấy thứ này không ít lần, nhưng đây là lần đầu tiên quat sát ở cự li gần như vậy, vẫn cảm thấy có chút doạ người. Trên qυყ đầυ đã phun ra chút nước dịch, cô há mồm ngậm lấy, đầu lưỡi liếʍ láp.

Dịch Tu Văn ngửa đầu thở ra một hơi, cảm giác lúc này...khoang miệng ẩm ướt đang bao bọc anh.

Đây là lần đầu tiên Tô Lạn khẩu giao cho anh, trước kia cô có nghĩ tới nhưng nghĩ Dịch Tu Văn thương tiếc mình như vậy. Bạch Mân hôm nay cũng chỉ cho mình mua nội y, nhưng không dạy việc này. Cho nên cô muốn mình tự thử làm một lần, nhìn lên thấy gương mặt anh tràn đầy du͙© vọиɠ, cô càng ra sức.

Gậy thịt được bao bọc trong khoang miệng, làm miệng cô cố gắng mở to hết sức, không có thầy dạy chỉ bảo nhưng cũng học được, lưỡi dọc theo gậy thịt liếʍ láp, nâng tay lên vân vê hai quả trứng, đầu lưỡi vòng quanh qυყ đầυ đánh từng vòng, rồi lại ngậm lấy mυ'ŧ vào.

Dịch Tu Văn ngửa đầu thở hổn hển, kiềm hãm lại ức chế muốn động thân, nhưng lại sợ cô bị đau. Cũng may miệng cô chứa dươиɠ ѵậŧ anh bắt đầu đưa đẩy, vào tận sâu trong yết hầu nhưng cũng chỉ vào được một phần ba, một tay cô xoa hai trứng, một tay nắm lấy theo khoang miệng loát động côn ŧᏂịŧ. Phía dưới thân nóng lên, da^ʍ thuỷ không ngừng chảy ra, giữa hai chân miếng vải nhỏ vẫn bó chặt nơi đó, cô giúp Dịch Tu Văn khẩu giao, nhưng chính mình lại ướt dầm dề.

Thật là sướиɠ ...

Ngón tay Dịch Tu Văn luồn vào mái tóc cô, rốt cuộc anh không nhịn nổi nữa, động thân thọc vào rút ra, Tô Lạn cau mày, tay chống lên đùi anh, tận lực giúp anh làm. Quá to, hàm miệng đã mở ra hết cỡ, nước miếng không kịp nuốt theo khoé miệng chảy ra, cự vật lại nghạnh lêи đỉиɦ cho yết hầu phát đau.

Khóe mắt đã bức chảy ra nước mắt, cảm nhận được tốc độ của anh càng lúc càng nhanh.

Dịch Tu Văn lúc này bắn ra, so với thời gian trước nhanh hơn một chút.

Khoang miệng ấm nóng bao vây không thể so sánh với tiểu huyệt được, mỗi lần anh tiến vào thì đầu lưỡi linh hoạt liền đi theo, anh có chút mất khống chế, nhưng phản ứng lại đã không kịp, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn đầy ở trong miệng cô. Cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ anh đang nảy lên từng chút, Tô Lạn cau mày hết sức nuốt lấy, Dịch Tu Văn từ miệng cô rút ra, ngồi xổm xuống, bàn tay đưa lên lau miệng cho cô, sắc mặt anh ửng hồng.

"Anh xin lỗi, không nhịn được, mau nhổ ra."

Tô Lạn nhìn anh, nuốt hai cái, sau đó há miệng cho anh xem.

"Em đã ăn hết rồi."

Dịch Tu Văn chút nữa lại mất khống chế.

Anh nhéo cằm cô, cúi đầu hôn một cái, sau đó nâng mông cô đứng dậy đi ra khỏi phòng tắm, ném lên giường. Bắt lấy mắt cá chân cô kéo xuống thân mình, nắm lấy cự vật của mình vừa bắn tinh xong, chưa kịp mềm xuống vuốt ve hai cái, nháy mắt nó lại gắng gượng nghạnh lên.

Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng kều cái qυầи ɭóŧ nhỏ sang một bên, vải dệt đã sớm ướt đẫm còn nhìn rõ cả da^ʍ thuỷ, đỡ lấy qυყ đầυ cọ cọ ở môi âʍ ɦộ vài cái, sau đó cắm toàn bộ vào trong.

Tô Lạn đột nhiên bị cắm có chút mơ hồ, không phản ứng kịp khi anh đã cắm vào được. Dịch Tu Văn đỡ chân cô lên khuỷu tay, áp thân mình xuống thân cô.

"Tô Tô ướt lúc nào thế?"

Anh vừa nãy không làm gì, mã cô đã ướt thành như vậy.

"A...!" Cô cắn môi nhìn anh "Anh nhẹ một chút..."

Dịch Tu Văn làm sao có thể nghe lời.

"Mỗi lần đều kêu anh nhẹ một chút..." Anh động thân một cái đâm thẳng vào hoa tâm:" Em như vậy, ai có thể nhẹ được..."

Tô Lạn bám vào vai anh, tiếng rên tự nhiên bị anh đâm vỡ vụn từng mảnh nhỏ.

"Phải dùng lực mới làm cho em thoải mái..."

Anh nhẹ nhàng cắn môi cô: "Lần này cũng fuck em phun nước như lần trước nhé?"

Tô Lạn không thèm để ý miệng lưỡi của anh, không muons chịu thua, hóp lại bụng nhỏ buộc chặt anh.

Dịch Tu Văn nhổm dậy, cự vật bị cô hút đến da đầu tê dại, tay hung hăng véo lên mông cô hai cái, trên mông hiện lên hai vệt đỏ. Giã thật mạnh hai cái, sau đó rời ra khỏi cơ thể cô, Tô Lạn tự giác xoay người ghé vào trên giường, như con mèo nhỏ hạ eo xuống, kiều mông quay lại, lắc lắc mông, đôi mông nhẹ nhàng đong đưa, chiếc đuôi nhỏ xù xù theo động tác lắc lư qua lại.

Dịch Tu Văn đỏ cả mắt, nhìn động tác này của cô. Cô không nên trêu chọc anh như vậy.

Dán mình lên thân mình cô rồi đột nhiên đỉnh mạnh vào, tiểu huyệt gặp được cự vật sưng to, qυყ đầυ cực đại phá vỡ tầng tầng lớp lớp mị thịt thẳng tới hoa tâm.

Tô Lạn ngẩng đầu kêu lên một tiếng kiều mị, Dịch Tu Văn tốc độ nhanh dần, nâng tay đánh mạnh vào mông cô, tiếng bàn tay đánh vào, âm thanh thanh thuý dâʍ ɖu͙© vang lên xen lẫn bị đâm đột ngột, kɧoáı ©ảʍ bỗng dưng ập tới, Tô Lạn run rẩy thân mình, không hiểu nổi đã lêи đỉиɦ.

"Thích kiểu này hả?" Dịch Tu Văn hơi thở cũng rối loạn, dứt lời lại vỗ mạnh lên mông cô, theo động tác của anh, cảm nhận được huyệt mềm đột nhiên giữ anh lại một chút. Anh thở ra một hơi, vớt thân mình cô lên dính sát vào sau lưng, một tay đưa ra trước ngực xoa nắn, một tay bẻ đầu cô quay lại, liếʍ cắn đôi môi, Tô Lạn mơ màng đáp lại nụ hôn. Môi lưỡi dây dưa một lúc, lại liếʍ láp tai và sau cần cổ cô.

"Đây là ai dạy em?" Dịch Tu Văn giọng nói mang theo du͙© vọиɠ hơi thở nóng bỏng rơi trên vành tai cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nổi cả da gà.

"Không có người dạy em..." trả lời đứt quãng.

"Món quà này, anh cũng rất thích." Anh nói, cúi đầu hôn nhẹ lên vành tai cô mấy cái:

"Mặc kệ mèo hay là hồ ly, dù sao....là yêu tinh được rồi....."

Đang lúc mơ màng Tô Lạn nghe được lời này thấy hơi buồn cười, nhưng lập tức lại bị một đợt sóng triều tiếp theo cuốn tới, hai vυ' theo động tác của anh lắc lư, sắp nhảy ra khỏi miếng vải lót nhỏ. Dịch Tu Văn thâm trầm ánh mắt bàn tay nắm lấy một con thỏ, nhũ thịt tràn ra khỏi lòng bàn tay, cách lớp vải vân vê hạt nhỏ nhô ra. Cảm nhận được một dòng chất lỏng trào ra tưới lên qυყ đầυ, nơi đó lại mềm mại, nơi mẫn cảm yếu ớt đang bao vây cự vật của anh, tê tê dại dại, sướиɠ đến tận xương tuỷ.

Dươиɠ ѵậŧ cứng rắn thẳng tắp ra vào trong cơ thể cô đấu đá lung tung, Tô Lạn không nhìn được biểu tình của anh, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập trầm khàn từng đợt, từ trước tới nay chưa bao giờ thấy anh thở gấp đến như vậy.

"Dịch Tu Văn..." Cô khó nhịn mà kêu tên anh.

"Ừm?"

Cô cảm thấy thật muốn chết. Thoải mái muốn chết.

Rất nhanh lại đến một lần, thân mình đã hoàn toàn mềm xuống, như muốn hoá thành vũng nước. Dịch Tu Văn buông cô ra, trở mình, mặt đối mặt. Tô Lạn nhìn vào đôi mắt anh ngày thường đạm mạc bây giờ đã bị ăn mòn bởi du͙© vọиɠ mãi không thôi, vắt chân lên vai anh, không nhịn nổi kéo anh gần lại một chút:

"Sinh nhật vui vẻ..."

Thân thể dính liền, trong lòng bị cô lấp đầy. Dịch Tu Văn cúi người chống trán mình lên trán cô, chóp mũi cọ cọ chóp mũi, dưới thân động tác vẫn không giảm, cũng giống như dính đầy tâm tư của anh, bị mị thịt đè ép tới cực hạn.

"Tô Tô..." Anh hấp tấp gọi tên cô: "Anh thật sự thích em"

Thân thể cùng trong lòng mẫn cảm bị anh lấp đầy chặt chẽ, không đếm được đây là lần thứ mấy, Tô Lạn hai mắt đẫm lệ mông lung cùng anh bước lêи đỉиɦ, Dịch Tu Văn ngậm lấy môi cô, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn tận sâu trong cơ thể.

Lời nói của đàn ông ở trên giường không đáng tin, nhưng lời anh nói chính là sự thật.