Gần đây mức độ tiêu hao thể lực ngày càng lớn, Lâu Trạm cũng thức dậy muộn hơn hai tiếng so với trước.
Lúc tỉnh dậy, Lâu Trạm không thấy Bạch Nhiễm ngủ trong tư thế xấu, cũng không còn chiếc chăn bông rơi xuống đất như mọi khi. Chiếc giường đối diện đã được thu dọn rất sạch sẽ, lý do chẳng qua là hôm nay Bạch Nhiễm có tiết học vào buổi sáng.
Lâu Trạm nhìn xuống đồng hồ đeo tay, 9:30 phút.
Đồng hồ sinh học của Lâu Trạm luôn đúng giờ nên hắn dường như không có thói quen đặt đồng hồ báo thức. May mắn thay, học kỳ này không có tiết học nào vào buổi sáng, nếu không Lâu Trạm cũng phải cân nhắc xem có nên thay đổi lối sống phù hợp và đặt một cái đồng hồ để báo thức hay không.
Vì cả ngày nay Lâu Trạm không có tiết, sau khi thức dậy rửa mặt, pha cho bản thân một cốc sữa yến mạch coi như bữa sáng, Lâu Trạm cầm thẻ đi về phía thư viện.
Lâu Trạm là người thích đọc sách, đặc biệt là sách về phong tục của các triều đại xưa ở Trung Quốc, bởi từ trước tới giờ hắn ở nước ngoài học tập tự nhiên cũng không tìm hiểu về phương diện này. Lần đầu tiên hắn tiếp xúc với nó liền cảm thấy rất thú vị, sau liền không có cách nào ngưng lại. Loại sách này đặt ở một nơi tương đối khuất trên tầng 3, Lâu Trạm mỗi lần đến đây đều ngồi ở cùng một vị trí, nó nằm cạnh cửa sổ, có ánh mặt trời chiếu vào.
Có thể là do vị trí này khá xa, hoặc thời gian này ít người đến, nhưng Lâu Trạm chưa từng gặp được một ai ở khu vực này mỗi khi hắn tới. Lâu Trạm thích sự yên tĩnh và vị trí này chính là sự lựa chọn tốt nhất, vì vậy đây đã trở thành chỗ ngồi đặc biệt của riêng hắn.
Đáng tiếc hôm nay không may mắn lắm, vì đã có người ngồi vào chỗ này. Bởi vì ngồi quay lưng lại với Lâu Trạm, nên hắn không thể nhìn thấy mặt của người đó, hắn chỉ biết rằng đó là một cô gái.
Lâu Trạm đứng ngây người một lúc, hắn không ngờ lại xảy ra tình huống này.
Cuối cùng, hắn chọn một cuốn sách mà hắn chưa đọc bao giờ và ngồi vào hàng ghế phía sau của nữ sinh đó.
Vị trí này cũng tạm ổn, Lâu Trạm nói với chính mình. Chỉ là, khi một thói quen cố định bị phá vỡ mà không lường trước, khiến hắn có một cảm giác khó chịu không nói nên lời.
Nhưng may mắn thay, cuốn sách này còn thú vị hơn rất nhiều so với sự cố nhỏ kia, Lâu Trạm đã hoàn toàn đắm chìm vào cách miêu tả hấp dẫn trong cuốn sách.
Âm thanh lật sách của hai người rất hòa hợp, bất tri bất giác đã hơn một giờ trôi qua.
Nữ sinh dường như đã mệt, lưng dựa vào ghế, hai tay đưa lên vươn vai mạnh một cái, bất giác thở hắt ra một hơi, vô tình làm chân ghế cọ xát vào mặt đất, tạo ra một âm thanh chói tai vang vọng giữa không trung.
Lâu Trạm bị làm phiền.
Hắn cau mày, tầm mắt rời khỏi sách hướng vào người cô gái.
Nhận ra sự thất thố của mình, nữ sinh xấu hổ quay đầu nhìn quanh, không ngờ rằng ở đây thực sự có người khác. Vừa nhìn thấy khuôn mặt của Lâu Trạm, cô ta liền sửng sốt, sau đó kinh ngạc thốt lên: “Anh là… là bạn tình của phó hội trưởng!”
Bạn… bạn tình??.
Vẻ mặt của Lâu Trạm có chút đờ đẫn, có vẻ như cô gái này biết Bạch Nhiễm, nhưng tại sao hắn và Bạch Nhiễm lại trở thành bạn tình? Hơn nữa, bọn họ đều là con trai.
Bởi vì quan hệ tiếp xúc, Lâu Trạm hiển nhiên không có khái niệm tình yêu đồng giới.
Dường như ý thức được sự mập mờ trong lời nói của mình, cô gái nhanh chóng xua tay: “Là chạy, là bạn chạy cùng nhau, gọi là bạn chạy. Bởi vì mình đã thấy cậu và Bạch Nhiễm cùng chạy ngoài sân.”
* 跑步: là chạy bộ, ý của bạn nữ là bạn cùng chạy bộ nhưng đã nói tắt thành 炮友 có nghĩa là bạn tình, gây ra hiểu nhầm.
Hóa ra là như vậy, Lâu Trạm sáng tỏ. Lời giải thích này tuy hợp lý, nhưng nếu ngẫm kỹ lại thì sẽ cảm thấy bất thường.
“ Tôi là bạn cùng phòng của Bạch Nhiễm.” Sau một hồi suy nghĩ, Lâu Trạm nói. Hắn muốn sửa lại thân phận mà nữ sinh kia đặt cho mình.
“ Vậy cậu không phải là đàn em sao?.” Nữ sinh này có vẻ là người nhiệt tình và hòa đồng, vì vậy cô rất tự nhiên chuyển vị trí của mình, đối mặt trực tiếp với Lâu Trạm.
Cô từng nghe nói rằng bạn cùng phòng mới của phó hội trưởng là sinh viên năm nhất, nhưng cô không ngờ đó lại là một chàng trai đẹp trai như thế này.
Đàn em, hahaha.. nghe có vẻ là một sự sắp đặt rất thú vị.
Lâu Trạm nghi hoặc nhìn nụ cười của cô. Nói thế nào nhỉ, hắn có cảm giác quỷ dị lạ thường.
“Tôi tên là Lý Giai Na, lớn hơn Bạch Nhiễm một tuổi.” Nhận thấy ánh mắt kỳ quái của Lâu Trạm, khóe miệng cô liền nhếch lên theo bản năng. Còn tốt, ít ra cô đã không mất bình tĩnh đến mức chảy nước miếng.
Trước kia khi nhìn thấy Lâu Trạm vào buổi tối, cô chỉ nghĩ cậu ấy đẹp trai. Bây giờ là ban ngày, hoặc một phần là do nhìn từ khoảng cách gần, dáng vẻ của Lâu Trạm toát ra một loại khí chất rất đặc biệt. Cùng phó hội trưởng Bạch Nhiễm mỗi người đều có vẻ đẹp riêng. Một người đẹp trai kiểu tỏa nắng, một người thì lại mang đẹp tinh tế, nhưng họ vẫn về chung một mái nhà, không thể tuyệt vời hơn!
Bất giác, Lý Giai Na lần nữa trở nên mất tập trung, miệng nhếch lên một nụ cười khó hiểu.
Lâu Trạm nhìn lại cảm giác nữ sinh này quá kỳ lạ, tuổi còn trẻ tại sao lại có bộ dáng như vậy?
Nhìn lướt qua số trang, Lâu Trạm gấp quyển sách lại, đứng dậy. Hắn đã đưa ra một quyết định: rời đi chính là cách tốt nhất.
Sau khi Lý Giai Na trả cuốn sách về chỗ cũ, cô mỉm cười tiến lại gần: “Sư đệ, đã muộn rồi, chúng ta cùng nhau đi nhà ăn đi.”
Như đã nói lúc trước, Lâu Trạm không chịu nổi người nhiệt tình, cho nên hiện tại hắn chỉ yên lặng mà đi theo Lý Giai Na.
Vừa đúng lúc, giờ là thời gian tan học, ngày càng có nhiều người hơn.
Lâu Trạm chưa bao giờ gặp nhiều học sinh như vậy ở bên ngoài. Không khí ồn ào cùng với đó là những ánh mắt dò hỏi thỉnh thoảng hướng về hắn khiến Lâu Trạm không được tự nhiên. Với lợi thế chiều cao sẵn có, Lâu Trạm có thể thấy rõ có một nữ sinh đang cầm điện thoại hướng về phía hắn, hình như đang lén lút chụp ảnh.
Nữ sinh kia không ngờ việc lén lút của mình bị nhân vật chính bắt tại trận, nhưng cũng vừa vặn chụp được khuôn mặt điển trai 10 phần kia.
Chụp được!!
Mừng thầm trong lòng, nữ sinh vẻ mặt vờ bình thản, bình tĩnh cất điện thoại. Chờ về đến ký túc xá, liền không nhịn nổi sự phấn khích chia sẻ với bạn cùng phòng rằng mình vừa phát hiện ra một anh chàng rất đẹp trai.
Lâu Trạm cảm thấy hơi khẩn trương, nhưng Lý Giai Na lại là người thần kinh thô nên không nhận ra điều đó, rốt cuộc thì cô ấy cũng chỉ đang chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ khi đi dạo với một học đệ siêu đẹp trai.
“ Tại sao cậu lại ở đây?” Một bàn tay từ phía sau đặt lên vai phải của Lâu Trạm, chủ nhân của bàn tay đó thì lại đang đứng bên trái hắn.
Lọt vào tầm mắt Lâu Trạm là một nụ cười xán lạn quen thuộc.
Bạch Nhiễm cũng nghĩ đến việc về kí túc xá cất sách trước rồi rủ Lâu Trạm đi ăn trưa cùng nhau, hòng củng cố tình cảm với bạn cùng phòng mới này, nhưng không ngờ lại gặp hắn ở đây.
“ Đọc sách.” Lâu Trạm chọn cách nói ngắn gọn nhất.
“ Thật sự rất chăm học nha.” Vì hai người tiếp xúc thường xuyên hơn, lại cùng nhau chạy mỗi tối, Bạch Nhiễm đã quen thuộc đến mức có thể xoa tóc Lâu Trạm mà không chút do dự.
Đánh giá từ giọng điệu tới phong thái, hai người họ thực sự giống như trưởng bối vuốt ve tiểu bối.
Lâu Trạm vuốt vuốt lại mái tóc bị Bạch Nhiễm xoa cho xù lên, giương mắt nhìn chằm chằm vào cái mặt gian xảo của Bạch Nhiễm.
“Đi ăn trưa không, Bạch Nhiễm?” Lý Giai Na không biết từ khi nào đã đi tới, nháy mắt với Bạch Nhiễm.
“Không lễ phép, phải gọi là phó chủ tịch chứ!!”. Nhìn vẻ mặt của Lý Giai Na, Bạch Nhiễm lại nói thêm một câu: “Mặt chị bị chuột rút??”
Nghe vậy, Lâu Trạm đem tầm mắt dừng trên người Lý Giai Na. Lúc nãy Lâu Trạm chưa từng tìm được tính từ nào phù hợp, hắn cảm thấy cách miêu tả của Bạch Nhiễm khá đúng.
” Mặt cậu mới bị chuột rút. Không lớn không nhỏ, dù sao tôi cũng lớn tuổi hơn cậu.” Lý Giai Na thu hồi biểu tình, trừng mắt nhìn Bạch Nhiễm.
“ Được rồi, học tỷ. Vậy chúng tôi đi trước.” Bạch Nhiễm kéo Lâu Trạm đi hướng khác. Khả năng hùng biện của Lý Giai Na rất tốt, nếu không chú ý, cô nàng có thể nói không ngừng, điều này có thể khiến người khác khó chịu đến chết.
“ Làm sao mà cậu gặp được chị ấy?” Bạch Nhiễm quay đầu lại, chắc chắn rằng Lý Giai Na không ở phía sau, vì vậy cậu buông Lâu Trạm ra.
” Thư viện.”
“ Chị ấy thực sự đến thư viện?!!” Bạch Nhiễm cười thành tiếng: “Chẳng qua, sau này gặp được chị ấy, nếu trốn được thì trốn đi, nhưng đừng tùy tiện bỏ qua chị ấy, nếu không, chị ấy sẽ có thể nhiệt tình chết cậu.”
Nghĩ đến tính khí của Lâu Trạm, Bạch Nhiễm vui lòng nhắc nhở hắn. Cậu có thể tưởng tượng lúc ở thư viện, Lâu Trạm không biết chống lại Lý Giai Na như thế nào.
“ Được.” Lâu Trạm bày ra dáng vẻ đã hiểu.
Buổi tối, Lâu Trạm đang đợi Bạch Nhiễm trở về từ hội sinh viên, thì nhận được một cuộc gọi video từ em trai mình.
Bên kia màn hình không ngừng phát ra tiếng nói, mà Lâu Trạm là một người biết lắng nghe, khi đối phương nói đến miệng lưỡi khô khốc, Lâu Trạm mới chậm rãi mở miệng: “Anh không sao, nói với ba mẹ, đừng lo lắng.”
Lâu Giác ở đầu video bên kia im lặng một lúc lâu mới lên tiếng lại: “Anh ơi, em làm phiền đến anh à?”
“ Một chút.” Đây là sự thật. Từ nhỏ đến lớn, Lâu Giác đều thích gây sự với hắn, rất trẻ con. Sau này quen biết bạn bè rộng rãi, ở trước mặt hắn vẫn như một đứa trẻ. Mặc dù Lâu Trạm bị thằng nhỏ làm cho khó chịu nhưng hắn không ghét nó. Hắn chỉ có thể nói rằng hắn không biết làm thế nào để hòa hợp với đứa em trai luôn tràn đầy năng lượng này.
“…” Anh hai quá thành thật, làm Lâu Giác không biết nên vui vẻ hay buồn.
“ Anh không thể lừa em chút sao?” Lâu Giác lúc này đầy thất vọng.
“ Anh không thích nói dối.” Lâu Trạm thần sắc nghiêm túc, cũng không nghĩ đến có gì sai khi nói thật.
“ Em luôn nghĩ rằng anh ghét em.” Lâu Giác lộ vẻ buồn bã, sau đó cười khổ một tiếng: “ Dù em có nói hay làm gì, anh đều có vẻ không quan tâm. Em luôn cảm thấy mình tồn tại không có chút liên quan với anh. Đôi khi em nghĩ rằng anh không hề quan tâm đến gia đình của chúng ta, và tất cả mọi người đều bị anh bài xích. Chính anh không muốn mở lòng, cũng không muốn mọi người thân cận với anh.”
Lâu Trạm lặng lẽ lắng nghe em trai bày tỏ.
Hắn muốn bác bỏ một số nhận xét, nhưng khi suy nghĩ thật kỹ lại trước khi nói, có lẽ Lâu Giác đã đúng. Lâu Trạm dường như không đặc biệt yêu thích, trân trọng cái gì, kể cả ngôi nhà đã nuôi dạy hắn trưởng thành.
Nhận ra được điều này khiến hắn hơi khó chịu.
“ Không có.” Lâu Trạm cắt ngang câu nói huyên thuyên của Lâu Giác.
“ Hả??” Lâu Giác lộ vẻ đầy nghi hoặc.
“ Anh không có ghét bỏ.” Lâu Trạm trông rất nghiêm túc, xuyên qua màn hình nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sững sờ của Lâu Giác, một lần nữa lặp lại.
Không đợi Lâu Giác kịp nói gì, Lâu Trạm đã tắt video: “Đã muộn rồi, hôm nay vậy thôi.”
Nhìn vào máy tính phát ngốc một lúc, đến khi màn hình máy tính tự động tắt, hình ảnh khuôn mặt của cậu phản chiếu trên máy, Lâu Trạm nhìn mặt mình, vẻ mặt dần dần trở nên đờ đẫn.
Một con quái vật vô cảm.
Lâu Trạm tự đặt cho mình một cái mác như vậy.
Sau khi nhận thức được, trái tim Lâu Trạm đột nhiên trở nên trống rỗng, khó chịu không thể tả nổi.
Buổi tối chạy xong, Lâu Trạm trở về ký túc xá, tắm rửa rồi đi ngủ, nhưng vẫn không thể nào giải quyết được sự khó chịu không thể nói ra này.
“ Lâu Trạm!!” Trong bóng tối, Bạch Nhiễm đối diện đột ngột thình lình mở miệng.
“ Ừm.” Mặc dù không nhìn thấy mặt Bạch Nhiễm, Lâu Trạm vẫn lật người, đối mặt với giường của Bạch Nhiễm.
” Cậu đã có kế hoạch gì cho ngày Quốc khánh chưa??”
“ Chưa.” Lâu Trạm không mong đợi nhiều gì về kỳ nghỉ, vì vậy cậu không quá nghĩ về nó.
“ Vậy cậu có muốn sang nhà tôi chơi không?” Tiếng sột soạt vang lên, Bạch Nhiễm dường như ngồi dậy khỏi giường, theo sau đó đèn điện thoại sáng lên, đủ để hai người nhìn rõ nhau.
“ Nhà cậu?” Lâu Trạm ngạc nhiên trước lời mời này. Đối với hắn, nơi ở của gia đình là không gian riêng tư cá nhân, và hắn cũng không muốn người khác đặt chân đến đó, cũng không muốn đặt chân đến nhà người khác. Một khi người ta chủ động mời cũng đủ cho thấy hai người có mối quan hệ sâu sắc. Chỉ là mối quan hệ của hắn và Bạch Nhiễm đã tiến triển đến mức này?
Bạch Nhiễm bị Lâu Trạm nhìn chằm chằm trực tiếp như vậy, cảm thấy hơi xấu hổ sờ sau đầu: “Đây là lần đầu tiên tôi rủ ai đó đến chơi nhà. Sẽ rất tiếc nếu tôi bị từ chối đó!!”
Lâu Trạm không nói gì.
“Nhà tôi có nhiều chuyện thú vị lắm, cậu đi đi, đảm bảo sẽ không hối hận.” Bạch Nhiễm liếʍ môi, cảm thấy mình phải cố gắng nhiều hơn.
Hay là thử một chút, thử cố gắng thay đổi bản thân.
Hãy bắt đầu với người trước mặt. Lâu Trạm tự nhủ trong lòng điều này, vì vậy hắn đáp lại: “Được rồi.”