Đây cũng là lần đầu tiên Nịnh Bảo để lộ tiểu huyệt của mình cho người khác nhìn thấy, cậu đưa mông lên cao, dùng sức đẩy vào mặt thiếu gia, một bên che mặt xấu hổ, lỗ tai đỏ bừng giống như sắp rỉ máu.
Nịnh Bảo vặn vẹo mông, biết người thực vật đang nằm trên giường sẽ không trả lời mình, nhưng vẫn là ngượng ngùng hỏi: "Thiếu gia, tiểu huyệt của tôi có đẹp không?"
Nịnh Bảo không biết tiểu huyệt của mình có đẹp hay không, cậu chỉ biết rằng bản thân thường cảm thấy tự ti vì tiểu huyệt này, cảm thấy bản thân là một con quái vật không có giới tính cụ thể.
Người đàn ông đang nằm trên giường không phản ứng lại hành vi thô lỗ của cậu, Nịnh Bảo thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng mặc qυầи ɭóŧ vào, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục làm việc của mình.
Ngoài việc đọc sách cho thiếu gia nghe, buổi tối cậu còn phải tắm rửa cơ thể cho thiếu gia.
Nịnh Bảo bưng một chậu nước nóng tới, sau khi làm ướt khăn, cậu bắt đầu lau người cho thiếu gia.
Làn da trên người thiếu gia còn trắng hơn cả da mặt, nhợt nhạt đến mức trông anh ta cứ như ma cà rồng đang ngủ trong quan tài trên TV vậy.
Nếu không phải thiếu gia vẫn còn thở, cơ thể vẫn còn ấm, Nịnh Bảo thực sự sẽ nghĩ đó là một cái xác.
Lau nửa người trên xong, Nịnh Bảo do dự một lúc rồi mới cởi cúc quần của thiếu gia.
Sau khi kéo quần xuống, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là một đám lông đen nhánh dày đặc, rất nhiều lông nhưng lại không rối vào nhau, nhìn rất mềm mại.
Kéo quần xuống thêm chút nữa là có thể nhìn thấy côn ŧᏂịŧ to lớn màu tím đen.
Nịnh Bảo không ngờ làn da thiếu gia tái nhợt như vậy, mà côn ŧᏂịŧ lại có màu sắc tối như vậy, kích thước hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu, Nịnh Bảo lớn thế này rồi vẫn chưa từng thấy côn ŧᏂịŧ nào thô dài như vậy, hơn nữa còn chưa cương cứng.
Điều này khiến chân cậu mềm nhũn ra theo bản năng, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tiểu huyệt của cậu nuốt côn ŧᏂịŧ to lớn của thiếu gia này.
Nịnh Bảo nhìn chằm chằm côn ŧᏂịŧ to lớn của thiếu gia, quên mất mình còn phải lau người cho anh ta.
Sau khi nhớ ra, Nịnh Bảo nhanh chóng dùng chiếc khăn đã không còn ấm lau sạch côn ŧᏂịŧ to lớn của thiếu gia.
Lau đi lau lại, Nịnh Bảo phát hiện ‘nước miếng’ của mình thực sự chảy ra, không phải ‘nước miếng’ trên miệng mà là ‘nước miếng’ ở phía dưới, khiến cho chiếc qυầи ɭóŧ ren ướt sũng.
Nịnh Bảo nuốt nước miếng, cố gắng áp chế lại du͙© vọиɠ của mình, tiếp tục lau xuống.
Sau khi lau sạch thân thể cho thiếu gia, Nịnh Bảo liền bỏ chạy, chạy ra hậu hoa viên để trấn tĩnh.
Trong căn biệt thự to lớn này chỉ có một mình lão quản gia, mà lão quản gia cũng đã ngủ rồi, nên Nịnh Bảo cũng không cần lo lắng sẽ có người nhìn thấy mình, cậu đứng trên con đường lát đá xanh vén váy lên, cởi bỏ qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm,để lộ ra cặp mông của mình.
Sau đó, cậu chậm rãi thong thả đi trên con đường nhỏ này với cặp mông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình, cậu là một người song tính, bản tính dâʍ đãиɠ, khi vẫn còn đi học, mỗi ngày cậu đều phải lót băng vệ sih bên trong qυầи ɭóŧ, nếu không sau khi buổi học kết thúc, quần của cậu sẽ bị da^ʍ thuỷ làm cho ướt sũng.
Nịnh Bảo cũng có một sở thích, cậu thích người khác nhìn thấy tiểu huyệt của mình, nhưng cậu vẫn luôn phải kiềm chế sở thích này, không để một ai phát hiện ra, chủ yếu là vì cậu sợ người khác sẽ nhìn mình bằng một ánh mắt kỳ lạ.
Sau khi khỏa thân đi dạo một vòng, Nịnh Bảo trở về phòng tiếp tục chăm sóc cho thiếu gia thực vật.