“Ông nội, mau nghĩ cách đi, sắp đêm rồi, chẳng lẽ thật sự phải ngủ trên đường lớn sao?”
Đường Thiên Long thật sự là không có cách nào cả.
“Tôi, tôi gọi một cuộc điện thoại cho Giang Thần.”
Đường Lỗi đúng lúc nói: “Ông nội, ông ngốc hả, chuyện này rõ ràng là do Giang Thần hãm hại chúng ta, đến bây giờ ông vẫn tin tưởng anh ta sao?”
Đường Mộng Oánh gật đầu phụ họa nói: “Đúng vậy, bây giờ một nhà bọn họ nhất định là tụ lại một chỗ thảo luận về chúng ta, đang chê cười chúng ta.”
“Giang Thần không phải là người như thế.” Đường Thiên Long lắc đầu, tuy rằng ông ta già, nhưng không hồ đồ, nhìn chuyện vẫn còn khá chuẩn.
Giang Thần tốt hơn nhiều so với đám con cháu hăng hái tranh giành nhau này của ông ta.
Ông ta không để ý đến sự phản đối của những người khác, gọi điện thoại cho Giang Thần.
Nhà họ Đường.
Trong phòng.
Giang Thần đã nằm xuống rồi.
Điện thoại vang lên.
Anh xoay người đứng lên, cầm lấy điện thoại trên bàn, nhìn thấy là Đường Thiên Long gọi tới, không khỏi nhíu mày: “Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì sao?”
Anh nhận điện thoại.
“Ông nội, làm sao vậy?”
Đường Thiên Long gọi điện thoại cho Giang Thần, kể một lượt về chuyện đã xảy ra.
“Cháu biết rồi, chờ ở cửa khách sạn Huy Hoàng, cháu sẽ đến ngay lập tức.”
Vẻ mặt Giang Thần bình tĩnh cúp điện thoại.
Đường Sở Sở đã nằm trên giường hỏi: “Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Thần vừa mặc quần áo, vừa nói: “Ông nội ở bên kia có chút chuyện, anh đi xem một chút, em ngủ trước đi.”
“Em đi với anh nhé.” Đường Sở Sở cũng trở mình đứng dậy.
Giang Thần dừng tay, nói: “Không cần, anh tự đi được, chút chuyện nhỏ thôi mà.”
“Được, vậy anh cẩn thận một chút.”
Giang Thần gật đầu.
Anh mặc quần áo rồi ra cửa.
Lái xe chạy về phía khách sạn Huy Hoàng.
Đồng thời gọi điện thoại cho Bạch Tố.
“Bạch Tố, cô đang làm gì đó?”
Bạch Tố đã về đến nhà từ sớm, đã định nghỉ ngơi rồi, Giang Thần gọi điện thoại tới, mắng to một trận, cô ta không khỏi nghi ngờ nói: “Giang, anh Giang, làm sao vậy?”
Giang Thần kể qua về sự việc một lần.
Bạch Tố bị dọa sợ đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh.
“Anh Giang, thực xin lỗi, đây là sơ suất của tôi, tôi lập tức đuổi việc thư ký, chút việc nhỏ đó cũng làm không xong.”
Giang Thần trực tiếp nói: “Lập tức thông báo cho giám đốc của khách sạn Huy Hoàng, cho ông ta cuốn gói cút đi, phái một đám người của tập đoàn đến tiếp quản khách sạn Huy Hoàng, tôi đang trên đường đi đến khách sạn Huy Hoàng.”
“Được, tôi tới ngay.”
Bạch Tố biết Giang Thần tới, cũng không dám chậm trễ, trở mình đứng dậy, mặc quần áo bước ra cửa, trong khi ra ngoài, nhanh chóng gọi điện về cho trụ sở chính công ty Thời Đại Khoa, để trụ sở chính sắp xếp một người qua đây tiếp nhận khách sạn Huy Hoàng.
Đồng thời còn cho người thông báo cho quản lý đương nhiệm khách sạn Huy Hoàng.
Giang Thần đi đến với tốc độ rất nhanh, không đến nửa giờ, đã xuất hiện ở cửa khách sạn Huy Hoàng.
Cách bên ngoài khách sạn không xa, bên cạnh hoàng rào bảo vệ xanh hóa ở bên cạnh đường lớn, tất cả mọi người nhà họ Đường ngồi ở đó.
Giang Thần dừng xe xong xuôi, xuống xe.
Nhìn thấy Giang Thần, người nhà họ Đường đang phờ phạc ngay lập tức lên tinh thần.