Đường Mao lớn tiếng la lên: “Dù sao cũng đã như vậy rồi, có cái gì ghê gớm đâu, người là tôi đánh, tôi nhất định sẽ không làm ảnh hưởng đến nhà họ Đường, cùng lắm thì, tôi ngồi tù cũng được.
Đường Thiên Long, một người coi trọng thể diện hơn bất cứ thứ gì khác, vì nhà họ Đường, ông ta bỏ mặt mũi đi, buông tự tôn xuống, quỳ xuống trước tên hậu bối Liễu Sung này.
Ông ta chỉ muốn giữ cho người nhà họ Đường được bình yên.
Nhưng mà, đây chẳng qua chỉ là thủ đoạn chế giễu nhà họ Đường của Liễu Sung.
Đường Thiên Long mặt xám như tro tàn.
Tất cả mọi người nhà họ Đường đều trầm mặc.
Chỉ có Đường Mao không thèm quan tâm, người nào làm việc ngươi nấy.
Cậu ta sẽ không làm liên lụy đến bất kỳ người nào nhà họ Đường.
Gia chủ nhà họ Liễu Liễu Thái Huy đến rất nhanh, đi theo còn có một vài người cảnh sát.
Tuy rằng ở Giang Trung Liễu Thái Huy không thật sự là người tai to mặt lớn, nhưng mà cũng được xem là người có máu mặt, nhà họ Liễu cũng là một gia tộc lớn, nhưng khi đem ra so với gia tộc như nhà họ Ngụy, nhà họ Hứa, thì quá nhỏ bé.
Sau khi biết Liễu Sung đã nịnh nọt được cậu ấm nhà họ Hứa, thì đích thân tới.
“Bố.”
Liễu Sung đi qua.
Trong lỗ mũi anh ta đút nhét khăn tay, bên trên còn dính máu tươi.
Liễu Thái Huy vỗ bả vai anh ta, nói: “Liễu Sung, làm tốt lắm, nịnh nọt được nhà họ Hứa rồi, nhà họ Liễu chúng ta có thể vươn lên mạnh mẽ rồi, thậm chí sẽ trở thành nhà quyền thế chân chính ở Giang Trung.”
Nói xong, ông ta xoay người nhìn vẻ mặt tối sầm của rất nhiều người nhà họ Đường, quát lớn: “Ai lại có gan lớn như vậy, dám ra tay đánh người?”
“Tôi đánh.” Đường Mao đứng dậy.
Đường Mao chỉ mới có hai mươi mốt tuổi, người cao khoảng một mét bảy, trông hơi béo, khuôn mặt tròn của cậu ta mang theo ngang tàn, khạc ra một ngụm nước miếng, mắng to nói: “Chính là tôi đánh, có cái gì thì đổ lên tôi, đừng làm liên lụy đến nhà họ Đường, tôi chỉ cần nhíu mày một cái, thì không phải là Đường Mao.”
Liễu Thái Huy liếc mắt nhìn hai người bảo vệ đi theo một cái, phân phó nói: “Đánh gãy chân cậu ta.”
Hai người bảo vệ ngay lập tức gật đầu, xắn tay áo lên đi về phía Đường Mao.
“Làm cái gì?” Đường Thiên Long đứng ra, chặn lại nói: “Giữa ban ngày ban mặt, còn không có không có vương…”
“Ông nội, ông làm gì vậy?” Đường Lỗi đúng lúc kéo Đường Thiên Long lại, khuyên: “Đây đã là lúc nào rồi, ông làm sao còn dám mở miệng nói, việc này để cho tên nhóc Đường Mao gánh vác đi, nếu không thì nhà họ Đường chúng ta không được yên đâu.”
“Đồ khốn nạn.”
Đường Thiên Long quát lớn, mắng: “Bình thường dạy các người như thế nào, người một nhà phải đoàn kết, nó cũng là ra tay vì Mộng Oánh, bây giờ xảy ra chuyện, các người lại trốn tránh trách nhiệm?”
“À.” Liễu Thái Huy bật cười: “Ai dám nhúng tay vào, đánh cùng luôn, đánh lão già chết tiệt này một trận trước đi.”
Một người bảo vệ đi qua, nhấc chân đá vào người Đường Thiên Long, ông ta bị đá ngã trên mặt đất, cơ thể va chạm với mặt đất, truyền đến cơn đau nhức tột cùng.
Người nhà họ Đường không một ai dám đứng ra.
Chỉ có Đường Mao.
Cậu ta nắm nắm đấm vọt đến, hổn hển hét lớn: “Dám đánh ông nội tôi, ông đây gϊếŧ chết các người.”
“Đánh cho tôi.” Liễu Thái Huy ra lệnh.
Hai người bảo vệ tuân lệnh, nhanh chóng phóng về hướng Đường Mao.
Đường Mao làm sao lại là đối thủ của bảo vệ được, trong nháy mắt bị vặn tay, bị đá một phát ngã trên mặt đất, bị cho ăn một quyền đấm cước đá.
Tiếng hét đau đớn vang vọng.
Người nhà họ Đường anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cũng không có ai đứng ra ngăn cản.
Đường Thiên Long đã bò lên rồi, ông ta ngồi dưới đất, nhịn không được mà rơi lệ.
Đường Mao bị đánh gần chết, hấp hối mà nằm trên mặt đất.
Cuối cùng bị cảnh sát đưa đi.
Liễu Thái Huy cũng không dám làm quá lớn mọi chuyện, cũng không xử lý những người khác của nhà họ Đường.