Giờ phút này, trong lòng cô tràn đầy sự thất vọng.
Còn Hứa Áo thì vô cùng kích động.
Cuối cùng cũng được như ý muốn rồi sao?
Nhìn đến dáng người thon thả của Đường Sở Sở, anh ta không nhịn được nuốt nước miếng, thậm chí đã tưởng tượng ra cảnh phải làm gì với Đường Sở Sở rồi.
Rầm!
Đúng lúc này, cửa phòng bị đá văng ra.
Hơn năm mươi người đàn ông tiến vào, đi cùng còn có bảy tám tên côn đồ.
“Đánh, đánh cho tôi, đánh chết thằng nhóc này.”
Hứa Vinh đã tới.
Hứa Áo nhìn thấy Hứa Vinh tiến vào, anh ta sửng sốt kêu lên: “Bác cả, sao bác lại đến đây…”
“A…”
Anh ta còn chưa nói hết câu đã bị đấm vào mặt, một người khác túm lấy tóc Hứa Áo, mạnh mẽ tát xuống.
Anh ta bị đánh đến ngẩn người.
Đường Sở Sở cũng ngơ ngác.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há miệng.
Chỉ có Giang Thần vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Hứa Vinh quát lên: “Gϊếŧ chết nó.”
Sau đó mấy tên côn đồ đá Hứa Áo xuống mặt đất, bắt đầu đánh đấm túi bụi.
“A, bác cả, đừng, đừng đánh nữa…”
Hứa Áo không ngừng xin tha.
Người nhà họ Hà nhìn thấy một màn như vậy, tất cả đều như hóa đá.
Hứa Vinh tiến tới trước mặt Đường Sở Sở, ông ta quỳ xuống mặt đất, không ngừng dập đầu: “Cô Sở Sở, là do nhà họ Hứa không biết dạy con, mong cô thứ lỗi cho nhà họ Hứa.”
Đường Sở Sở uống quá nhiều rồi.
Cô không biết đang xảy ra chuyện gì nữa.
Cô vừa mới đứng dậy, muốn đỡ Hứa Vinh đang quỳ trên mặt đất lên.
Nhưng mà, vừa mới đứng lên, lập tức ói ra ngoài.
Cô phun một đống rượu vào người Hứa Vinh đang quỳ trên mặt đất.
Sau đó yếu ớt ngồi xuống ghế.
Hứa Áo phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Một màn này dọa cho người nhà họ Hà choáng váng.
Người nhà họ Hà ngồi ở một bên, bị dọa không nói được lời nào.
Giang Thần nhìn vào Hứa Vinh đang quỳ trên mặt đất, anh thản nhiên nói: “Người nhà họ Hứa mấy người để vợ tôi mời rượu, vợ của tôi là cành vàng lá ngọc, giá mời rượu cũng rất cao, một ly một trăm triệu, vừa rồi tôi đã đếm rõ ràng, vợ tôi uống hơn hai mươi ly, tính nhẹ cho các người hai mươi ly đi, tính ra là hai tỷ, chuyện này xem như xong ở đây.”