“Lý Hà Hoa thật sự đánh nương, còn dùng sức đẩy, đáng thương cho nương một thân xương cốt già yếu, thiếu chút nữa liền không đứng dậy được, ô ô....”
Ngô Đại Trụ vỗ vỗ tay nương mình: “Nương, người yên tâm, ta nhất định bắt nàng cho người công đạo.”
Nói xong hắn ta quay đầu căm tức nhìn Lý Hà Hoa: “Ngươi cái người đàn bà đanh đá này, đánh người còn không thừa nhận phải không? Nương ta nói ngươi đánh nàng, ngươi còn muốn ngụy biện cái gì.”
Lý Hà Hoa không sợ chút nào: “Thật buồn cười. Nương ngươi nói ta đánh nàng thì là ta đánh nàng thật sao? Vậy nương ngươi bị thương ở đâu? Cho mọi người nhìn xem xem?” Nàng vừa rồi căn bản không có làm phụ nhân này bị thương, nàng muốn nhìn thử sao bà ta dám nói nàng đánh người.
Mắt thấy tình hình không tốt, phụ nhân lập tức lau nước mắt khóc lóc kể lể: “Ngươi dùng sức đẩy ta, làm ta ngã trên mặt đất, ngươi nói sẽ bị thương ở đâu? Chỗ bị thương đó ngươi muốn ta làm sao mà cho người ta xem chứ? Đương nhiên bây giờ ngươi sẽ an tâm rồi.”
Lý Hà Hoa cảm thấy thật sự mở rộng tầm mắt, nàng rốt cuộc cũng biết được được cái gì là vô sỉ, được, nếu bà ta đã vô sỉ vậy nàng cũng không khách khí.
Lý Hà Hoa dứt khoát vươn bàn tay vừa rồi chảy máu, hiện tại còn bị thấm nước càng thêm dọa người của mình ra: “Được, vậy ngươi đánh ta thì sao? Ngươi làm cả đôi tay ta đều hỏng? Chúng ta phải tính toán một chút.”
Phụ nhân thấy tay Lý Hà Hoa thì ánh mắt rụt lại, nhưng vẫn tiếp tục lớn tiếng phản bác: “Ngươi nói bậy! Ta đánh ngươi khi nào! Đây là tự ngươi làm mình bị thương.”
Lý Hà Hoa cười ha hả, đem lời của Ngô Đại Trụ vừa nói thuật lại như cũ: “Đánh người còn không thừa nhận phải không! Ta nói ngươi đánh ta ngươi còn muốn ngụy biện cái gì!”
“Ngươi” Người nhà Ngô gia đều bị lời của Lý Hà Hoa làm cho nghẹn họng.
Đúng lúc này trong đám người xem náo nhiệt không biết ai hô một câu: “Thiết Sơn tới rồi.”
Tiếp theo đám người tránh ra, một hán tử từ bên ngoài đi đến.
Lý Hà Hoa chỉ liếc mắt một cái, trong lòng liền nhịn không được thầm khen một tiếng đẹp, chuẩn men nha!
Nhìn ít nhất cũng 1m8, thân hình cao lớn rắn chắc, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan rõ ràng, làn da màu đồng càng làm cho hắn tăng thêm hương vị, toàn thân tràn ngập hương vị nam nhân.
Thật không ngờ trong cái thôn nhỏ này mà cũng có nam nhân xuất sắc như vậy.
Kỳ thật Lý Hà Hoa có một đặc điểm mà người quen của nàng đều biết, nàng chính là người dễ siêu lòng vì sắc đẹp, cũng là hội viên lâu năm của hội đam mê ngoại hình.
Đối với người đẹp không phải là sẽ động tâm mà thuần túy là yêu thích cùng thưởng thức, nhịn không được nhìn nhiều hơn một chút.
Tật xấu này của nàng cũng không biết đã bị bạn bè trào phúng bao nhiêu lần.
Hiện tại thấy người tới, Lý Hà Hoa vô thức nhìn chằm chằm, đến khi phụ nhân kia kêu “Ôi” một tiếng nàng mới hoàn hồn.
“Thiết Sơn ơi, ngươi rốt cuộc cũng tới, ngươi phải lấy lại công bằng cho thẩm, Lý Hà Hoa này thật khinh người quá đáng, hại nữ nhi của thẩm còn chưa đủ, hiện tại còn đánh một lão bà như ta, ngươi không thể mặc kệ được.”
Lý Hà Hoa chưa kịp cân nhắc cẩn thận lời nói của phụ nhân, chỉ vừa nắm được một tin tức quan trọng.
Nam nhân này tên là Thiết Sơn. Trước đó phụ nhân này có nói qua trượng phu nàng cũng tên Thiết Sơn, chẳng lẽ chính là hắn?
Không thể nào, nam nhân như vậy sao có thể lấy nữ nhân như nguyên chủ chứ? Nhìn là thấy không xứng đôi rồi.
Thời điểm Lý Hà Hoa đang đi vào cõi thần tiên, Trương Thiết Sơn cũng đang nhìn nàng. Thấy bộ dáng không để bụng chút nào của nàng, hắn nắm tay lại thật chặt, hít sâu một hơi áp chế tức giận trong lòng, vững vàng nói: “Thẩm, việc này thật xin lỗi, ta sẽ giáo huấn nàng, người xem muốn bồi thường như thế nào, cứ cho ta con số, ta sẽ đền cho thẩm.”