Phong Vũ đấu tranh rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định trở về một chuyến, anh rất nhớ Kiều Nhiễm, một thời gian không gặp, anh nhớ cô đến đau đớn.
Bây giờ Phong Vũ chưa muốn đưa ra lựa chọn, anh không dám nhảy vào vực sâu cấm kị, cũng không biết cách nghĩ Kiều Nhiễm thế nào.
Vốn hôm nay anh định về lấy quần áo và đồ dùng hàng ngày đi, thế nhưng khi thấy giấy thông báo trúng tuyển của Kiều Nhiễm trên bàn, anh như bị đánh một gậy vào gáy.
Thời gian này anh đắm chìm trong công việc, muốn bào mòn nỗi nhớ Kiều Nhiễm, vậy mà quên mất chuyện giấy trúng tuyển của Kiều Nhiễm đã được gửi về.
Giấy báo cô trúng tuyển trường ở tỉnh bên, nói xa không xa, nói gần không gần, tuy nhiên, dù gì cũng không ở chung một thành phố, sau này cơ hội gặp mặt sẽ càng ít, Phong Vũ vừa nghĩ tới chuyện sau này không được gặp Kiều Nhiễm nữa, trong lòng liền quặn lại.
Bữa tối làm rất khéo léo, mặc dù Kiều Nhiễm đã no rồi nhưng vẫn cố ăn thêm không ít, lâu rồi không ăn chung với Phong Vũ, ánh mắt cô luôn dán lên anh.
Phong Vũ cảm nhận được ánh mắt của cô, trong lòng như bị mèo cào tới cào lui, làm cho ngứa ngáy khó chịu.
Anh cố ý không nhìn cô, cắm đầu ăn cơm.
Dưới bàn ăn, bàn chân trắng nõn đeo dép của Kiều Nhiễm duỗi về trước, đυ.ng phải bắp chân của Phong Vũ.
Đũa Phong Vũ hơi ngừng, lát sau anh lại tiếp tục.
Kiều Nhiễm hơi cong môi, đôi mắt trong veo lấp lánh, thấy anh không biến sắc liền nổi càn rỡ, ngón chân theo bắp chân bền chắc của người đàn ông mà nhẹ nhàng lên xuống, kɧıêυ ҡɧí©ɧ xong lại đi thẳng lên trên, thăm dò vào ống quần đùi rộng, cà vào ở túi thịt đầy đặn cách trong qυầи ɭóŧ.
Tay Phong Vũ run lên, đũa rơi trên bàn phát ra âm thanh không nhỏ.
Kiều Nhiễm cười khẽ, bàn chân hơi động, nhẹ nhàng cọ xát túi thịt mềm nhũn dưới chân, chơi một hồi lại di chuyển từ gốc ƈôи ŧɦịŧ hơi cứng lên tới đỉnh, dùng ngón chân phỏng lại hình dạng của nó.
Hô hấp của người đàn ông dần nặng nề, anh cúi đầu, Kiều Nhiễm không thấy rõ vẻ mặt của anh.
Chơi chốc lát lại thấy không đủ, ngón chân nghịch ngợm móc mép qυầи ɭóŧ rồi từ từ kéo xuống, cự vật bị đè nén nãy giờ vểnh mạnh lên như thú dữ xổng chuồng, làm đũng quần phồng lên một đống lớn.
Chân nhỏ non mềm chà lên gậy thịt cứng nóng, bàn chân mềm mại như đang chà vào lòng Phong Vũ, chọc dục hỏa trong anh bỗng chốc bùng lên, bàn tay nắm thành quyền, gân xanh nổi cuồn cuộn.
Kiều Nhiễm cầm đũa kẹp măng chua bỏ vào miệng, chân thì đùa giỡn gậy thịt cứng rắn, cọ xát đầu nấm bóng loáng.
Bàn chân nhỏ nhắn chà trên thân ngọc hành, Kiều Nhiễm di chuyển lên xuống, phát hiện ƈôи ŧɦịŧ của Phong Vũ còn lớn hơn bàn chân cô một chút, chà rất thoải mái, vừa to vừa dài.
Chiếc ghế bỗng thụt ra sau, âm thanh chân ghế sượt trên gạch sứ phát ra rất chói tai, Phong Vũ chợt đứng dậy, đôi trứng gồ lên dưới quần, cự vật cứng rắn dựng thẳng lên.
Kiều Nhiễm nhai măng chua trong miệng rồi nuốt xuống, sau đó đặt đũa, cong môi cười một tiếng.
Đôi mắt đỏ au của Phong Vũ híp lại, sắc bén tựa như băng.
Anh đang giãy giụa, anh gần như không thể nào chống cự được sự quyến rũ của Kiều Nhiễm.
Người đàn ông bỗng sải bước tiến về phía Kiều Nhiễm, bế ngang cô đi nhanh vào phòng ngủ của mình.
Kiều Nhiễm nằm trong ngực anh, ngón tay vẽ từng vòng lên đó, mắt xinh híp lại, trông vừa quyến rũ vừa xấu xa.
Cách nghĩ của Kiều Nhiễm rất đơn giản, muốn thì cứ làm thôi, cô phát hiện thân thể mình như bị Phong Vũ đánh dấu riêng, lúc không gặp anh thì cũng không nhớ anh, càng không có tìиɦ ɖu͙ƈ, có điều một khi người đàn ông này vừa xuất hiện, cô liền thấy ngứa ngáy khó chịu, phía dưới trống trải không chịu được, rất muốn xử lí anh tại chỗ.
Cho tới bây giờ Kiều Nhiễm không phải là một người áp chế du͙ƈ vọиɠ, muốn thì kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nếu người đàn ông này nhịn được mà từ chối thì thôi, nếu không nhịn được, vậy tối nay cô sẽ không khách khí nữa.
---------------------------Chương sau có thịt~.