Pháo Hôi Thiếu Gia Sau Khi Trọng Sinh Sợ Ngây Người

Chương 93: Nhiệm vụ mới

Thẩm Tinh Tuế cảm thấy Trương Thỉ điên rồi, cả người thoát lực nhìn hắn trân trối.

Ngay lúc Trương Thỉ còn đang tò mò tại sao Thẩm Tinh Tuế lại phản ứng thế này, phía sau bỗng truyền đến thanh âm. Phó Kim Tiêu dựa vào một bên lan can, cong cong môi, ngoài cười nhưng trong không cười: “Ta có phần không hiểu lắm.”

Thân mình Trương Thỉ cứng đờ.

Mới vừa rồi còn nhiệt tình khuyên bảo, vậy mà khi nghe được tiếng của Phó Kim Tiêu thì hoảng hốt im bặt. Ngập ngừng quay đầu lại, thấy phía sau là Phó Kim Tiêu đang nhìn mình chằm chằm, gương mặt kia vẫn giữ nguyên nụ cười hiền lành, nhưng lại làm người khác lạnh gáy vô cùng.

Phó Kim Tiêu không nhanh không chậm bước chân đến cạnh bàn, kéo ghế dựa ngồi xuống, liếc nhìn Trương Thỉ: “Nếu không cậu giải thích cho tôi tỉ mỉ một chút, để tôi hiểu rõ vấn đề?”

Mồ hôi lạnh từ mặt Trương Thỉ nhỏ xuống.

Trương Thỉ khẩn trương không dám thở, đánh chết hắn cũng không ngờ Phó Kim Tiêu lại ở chỗ này!

Mấu chốt là……

Sao lại bị hắn nghe được mấy lời vừa rồi chứ?

Tuy rằng Trương Thỉ vừa mới về nước chưa bước vào giới giải trí, nhưng trước khi tiết mục diễn ra, người đại diện đã từng đặc biệt dặn dò: “Trong chương trình này, người cậu không thể đắc tội nhất, ngàn vạn lần không được chọc tức nhất chính là Phó Kim Tiêu. Trong cái vòng này, chưa từng có người nào đυ.ng đến hắn mà có kết cục tốt hết.”

Người này rốt cuộc phải khủng bố đến mức nào mà khiến người đại diện của hắn không ngừng dặn dò như vậy chứ.

Trương Thỉ đờ đẫn, đầu óc như bị hồ dán không biết nên làm thế nào, thậm chí chỉ cần đối diện với khuôn mặt của Phó Kim Tiêu thì đã không chịu nổi, theo bản năng mở miệng: “Phó ca, Phó ca thực xin lỗi, em không phải có ý này.”

Phó Kim Tiêu nhướng mày: “Vẻ mặt đưa đám kia là gì.”

Trương Thỉ sửng sốt.

“Lại nói to thêm chút nữa……” Phó Kim Tiêu vô cùng thong dong, cười lạnh một tiếng: “Để người khác còn có cớ nói tôi không dung được người mới chứ.”

Trương Thỉ mấp máy miệng, tiếp đó vội vàng nói: “Em không có ý đó, Phó ca, em chỉ là thuận miệng nói bừa mấy tin vỉa hè với Tuế Tuế vậy thôi. Thật trong lòng em vẫn luôn cảm thấy anh không có khả năng làm ra loại chuyện như vậy, anh đừng để tâm.”

Phó Kim Tiêu: “Không phải nói tôi là loại tri nhân tri diện bất tri tâm sao?”

Mặt Trương Thỉ tái nhợt, ngượng ngùng nói: “Đó là, em, em nói đùa thôi.”

“Đã bao nhiêu tuổi rồi, còn mở miệng nói đùa được mấy lời như vậy.” Phó Kim Tiêu nheo mắt lại, cười mỉa mai: “Xem ra ở nước ngoài mấy năm nay, sách đọc cũng vô ích rồi.”

Trương Thỉ không dám phản bác: “Em cũng chỉ vì lo cho Tuế Tuế nên mới ……”

Phó Kim Tiêu nâng mắt nhìn về phía Thẩm Tinh Tuế: “Hắn nói những cái đó, em cũng tin?”

Thẩm Tinh Tuế bị ánh mắt kia đảo qua, đầu thoáng tê dại, hoảng loạn đều nỗi ngồi cũng không xong, vội vàng nói: “Em đương nhiên, đương nhiên không tin.”

Phó Kim Tiêu không tỏ ý kiến.

Trương Thỉ thấy vậy liền liến thoắng: “Phó lão sư, em thật sự biết sai rồi, em chỉ là người mới vừa về nước, ngài tha cho em một lần……”

Thẩm Tinh Tuế nhìn Trương Thỉ đang không ngừng xin lỗi, tâm tình bỗng có chút phức tạp. Hắn nhớ rất nhiều năm về trước, lúc đó hắn và Trương Thỉ còn là bạn thân của nhau, nhưng vì sau đó Thẩm Tinh Tuế bị tẩy chay, Trương Thỉ liền mở miệng nói vài ba câu xin lỗi, sau đó liền bắt đầu xa cách cô lập mình.

Nhiều năm như vậy, hắn dường như chưa từng thay đổi.

Phó Kim Tiêu: “Giới giải trí đúng thật biết người biết mặt chưa chắc đã biết lòng, cậu nói vậy cũng không sai.”

Trương Thỉ sửng sốt.

“Có người ở giải trí không ngừng bị dính tai tiếng với mấy nữ minh tinh, nhưng thật ra vẫn giữ được bản tâm trong sạch, phẩm đức tốt đẹp.” Thanh âm Phó Kim Tiêu trầm thấp hữu lực: “Cũng có người ở trước mặt công chúng nhìn thì nhân hạnh đoan trang, áo mũ chỉnh tề, kỳ thật nhân phẩm bại hoại, cầm thú cũng không bằng. Mà hết thảy những điều này, dưới tình huống hiểu rõ chân tướng mới có tư cách nghị luận đánh giá.”

“Mà đối với người căn bản chưa từng tiếp xúc với tôi như cậu……” Phó Kim Tiêu cười lạnh: “Cũng xứng nói đến bảy chữ tri nhân tri diện bất tri tâm?”

Trương Thỉ bị nói đến á khẩu, đồng thời, hắn càng cảm nhận được sự thật bản thân trước mặt Phó Kim Tiêu nhỏ bé vô lực đến nhường nào.

Phó Kim Tiêu tùy ý dựa vào ghế, dùng tư thái từ trên cao nhìn xuống: “Nếu là người mới, ngoan ngoãn trở về học lại quy củ với người đại diện cho tốt đi, bằng không……”

Trương Thỉ nín thở.

Phó Kim Tiêu rút lại nụ cười giả dối, lạnh giọng: “Chết như thế nào cũng không biết đâu.”

Cảm giác sợ hãi lan ra toàn thân, trong phòng ấm áp nhưng Trương Thỉ lại cảm thấy như lạc trong động băng, bộ não trong nháy mắt trống rỗng.

Cửa bị đẩy ra rồi đóng sầm lại, Trương Thỉ một đường chạy thẳng.

Trong phòng lại lần nữa lâm vào tĩnh lặng, lặng ngắt như tờ.

Phó Kim Tiêu không chút để ý, chỉ chậm rãi đem ánh mắt hướng về Thẩm Tinh Tuế đang há hốc mồm, thấy đứa nhỏ này ngây ngốc nhìn mình, mở miệng: “Làm em sợ rồi?”

Thẩm Tinh Tuế hoàn hồn, nhẹ nhàng nói: “Không.”

Phó Kim Tiêu thấy hắn mất hồn mất vía, có phần không vui: “Như thế nào, đau lòng hắn hả?”

!!

Cái nồi này cũng hơi lớn rồi đó.

Thẩm Tinh Tuế oan uổng giải thích: “Không có không có, em đau lòng gì cậu ấy chứ. Tuy em biết có khả năng cậu ấy nói chỉ vì có ý tốt, nhưng em vẫn không tán đồng.”

Phó Kim Tiêu khẽ cười một tiếng: “Vì sao lại không tin, nói không chừng những lời hắn nói là thật?”

Thẩm Tinh Tuế cảm thấy máu trong người như chuyển lạnh, hắn không chú ý tới biểu tình khổ sở trên mặt, cẩn thận mở miệng: “Là thật sao?”

Phó Kim Tiêu nhướng mày, không nhanh không chậm mở miệng: “Giả.”

“……”

Cái tên xấu xa này!

Phó Kim Tiêu không chút khách khí cầm lấy đôi đũa trên bàn, nếm thử mấy miếng đồ ăn, lúc này mới nói: “Đúng là có chuyện nữ minh tinh rời đi từ phòng khách sạn của anh, nhưng đó đều là bị đuổi ra.”

“Trong giới này người muốn quấn lên anh, theo đuổi anh quả thật không ít, cái này hắn nói cũng không sai.” Phó Kim Tiêu câu môi cười cười: “Chẳng qua chưa ai thành công mà thôi.”

Chẳng lẽ chưa từng có người nào thành công thật sao?!

Thẩm Tinh Tuế nhìn người con trai anh tuấn trước mặt, một bên cảm thấy thần tượng của mình quả thật vô cùng ưu tú, khó trách có nhiều người yêu thích đến vậy, mặt khác lại cảm thấy khổ sở, nhiều người nhìn về phía anh như vậy, mình chẳng qua chỉ là một trong số những người đó thôi.

Thẩm Tinh Tuế nhẹ nhàng nói: “Anh không cần phải giải thích với em làm gì đâu.”

Phó Kim Tiêu buông đũa, trầm giọng dò hỏi: “Em nói thử xem?”

Thẩm Tinh Tuế sửng sốt, đối diện với đôi con ngươi thâm trầm của Phó Kim Tiêu, chỉ cảm thấy đôi mắt kia ngưng tụ thứ tình cảm bản thân cũng nhìn không thấu, thậm chí có phần không dám nhìn. Tim đập nơi l*иg ngừng bắt đầu gia tốc, khẩn trương đến mức chỉ dám thở nhẹ: “Em, em không biết ạ.”

Phó Kim Tiêu như nhớ lại cái gì đó, mở miệng: “Anh nói sai rồi, anh sửa lại.”

Thẩm Tinh Tuế nghi hoặc: “Cái gì?”

Phó Kim Tiêu câu môi, cười khẽ: “Cũng không phải chưa từng có người thành công.”

Đáy lòng Thẩm Tinh Tuế thâm nhấc lên, bàn tay trắng trẻo đặt bên người tay không tự giác nắm chặt lại, cẩn thận dò hỏi: “Ai vậy ạ?”

Phó Kim Tiêu không chớp mắt nhìn hắn, khuôn mặt anh tuấn hàm chứa ý cười, nhất cử nhất động đều tản ra mị lực, mở miệng: “Em.”

Trong nháy mắt, giống như thiên lôi oanh đỉnh, Thẩm Tinh Tuế khϊếp sợ thật lâu cũng chưa phục hồi được tinh thần.

Ban đầu chỉ cảm thấy không thể tin nổi, rồi sau lại mừng như điên, tiếp đó, đối diện với ánh mắt nghiêm nghị của Phó Kim Tiêu, lại thấy vừa không dám tin vừa mừng như điên.

Thẩm Tinh Tuế lắp bắp nói: “Em …… em? Em là sao?”

Phó Kim Tiêu muốn nói thêm, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Thẩm Tinh Tuế cảm thấy bản thân hôm nay đúng là có vấn đề, trước kia không có việc gì căn bản có ai gõ cửa đâu, buổi tối hôm nay sao lại náo nhiệt như vậy, nhưng cũng đành áp xuống hỏa khí, dò hỏi: “Ai vậy?”

Nhân viên công tác bên ngoài nói: “Giản lão sư, đạo diễn bảo chúng ta tới, đưa thẻ nhiệm vụ cho ngài.”

Thẩm Tinh Tuế nghe xong vội vàng nói: “Chờ một chút!”

Hắn nhìn về phía Phó Kim Tiêu, muốn để người đến lại đi ra tạm tránh một lát.

Nhưng lần này Phó ảnh đế không phải chỉ làm nũng là đã có thể sai bảo, hắn ngồi im lìm không động đậy, bất mãn mở miệng: “Cũng đâu phải yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, sợ cái gì.”

“……”

Thẩm Tinh Tuế không thể không nề hà liếc nhìn hắn một cái.

Cuối cùng không còn biện pháp, hắn vẫn phải mời nhân viên công tác vào phòng. Nhân viên công tác vào cửa thấy Phó Kim Tiêu cũng ở đây, nét mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó nói: “Phó lão sư, thẻ nhiệm vụ cũng đã được đưa đến phòng ngài, phiền ngài hiện tại trở về một chuyến.”

Phó Kim Tiêu mở miệng: “Cứ đặt ở phòng ta không được sao?”

Nhân viên công tác áy náy trả lời: “Xin lỗi Phó lão sư, nhiệm vụ lần này tương đối quan trọng hơn, cần giáp mặt giải thích. Bởi vì thân phận mỗi vị khách quý khác nhau, cho nên lúc công bố không thể có người thứ hai ở đây, xin ngài hiểu cho.”

Phó Kim Tiêu gật gật đầu, hắn nhìn Thẩm Tinh Tuế: “Vậy anh về đây?”

Thẩm Tinh Tuế có hơi luyến tiếc, nhưng biết không còn cách nào, vì thế nói: “Dạ.”

Phó Kim Tiêu câu môi cười cười: “Trễ chút anh lại qua đây?”

Nhân viên công tác cả kinh, cảm thấy bản thân hình như vừa nghe được điều gì không nên biết rồi thì phải, chỉ mong còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai, hiện tại giả chết đã không còn kịp.

Thẩm Tinh Tuế da mặt mỏng, thấy nhân viên công tác bắt đầu nhìn mình một cách cổ quái thì từ chối ngay: “Không cần! Không cần!”

Phó Kim Tiêu nhận ra hắn sắp giận thật, bèn biết điều rời đi.

Chờ sau khi hắn đi hẳn, nhân viên công tác mới giới thiệu nhiệm vụ lần này cho Thẩm Tinh Tuế, sau đó nói với người quay phim đang đứng nơi góc: “Có thể quay rồi.”

Thẩm Tinh Tuế khϊếp sợ: “Người quay phim nãy giờ vẫn ở đây?”

Nhân viên công tác nhìn ra hắn xấu hổ, cười khẽ một tiếng: “Tuy rằng có hơi ngượng ngùng, nhưng đúng vậy.”

Người quay phim ra dấu: “Bắt đầu ghi hình.”

Thẩm Tinh Tuế cảm thấy sự tình vừa nãy may mắn không bị chiếu lên, bằng không nếu mấy lời vừa nãy của Trương Thỉ, bao gồm câu nói không khác gì thổ lộ của Phó Kim Tiêu kia theo phòng phát sóng trực tiếp truyền ra ngoài, kiểu gì cũng tạo thành một phen oanh động, đừng ai trong tối nay có thể ngủ được.

Người xem tiến vào phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy biểu tình của Thẩm Tinh Tuế, kỳ quái bàn tán:

“Làm sao vậy, làm sao vậy?”

“Có phải ta đã bỏ lỡ cái gì đó hay không.”

“Xem phát sóng trực tiếp ai dám lơ là chứ, chỉ sợ theo không kịp thì tiếc.”

“Ha ha ha, năm đó đi học tôi còn không hăng hái được như vậy đâu.”

Mọi người vây quanh xem náo nhiệt, nghe thấy tiếng nhân viên công tác bắt đầu giới thiệu tỉ mỉ: “Trong Miêu tộc chúng ta có một truyền thuyết lâu đời, ở nơi sâu nhất chốn rừng già cất giấu một bí bảo có thể trấn áp tà ma. Nhiều thế hệ Miêu tộc cư ngụ ở nơi này là để bảo vệ bảo vật không bị tổn hại. Hiện tại giang hồ rung chuyển, các thế lực đều mơ ước muốn chiếm bảo vật cho riêng mình, các vị thiếu hiệp tới đây, xin hãy gánh vác nhiệm vụ và sứ mệnh này.”

Thẩm Tinh Tuế khờ khạo đặt câu hỏi: “Sứ mệnh gì?”

Nhân viên công tác lấy một thẻ bài màu vàng kim từ trong hộp ra đưa cho hắn: “Tìm được bí bảo, đem nó phong ấn hoàn toàn, không để thế lực tà ác lợi dụng bảo vật làm xằng làm bậy. Hôm nay có tám người mang trong mình trọng trách tiến vào Miêu tộc, đây là lệnh bài có thể giúp cậu tiến vào chỗ sâu nhất trong rừng, chỉ có tấm lệnh bài này mới có thể tìm được bí bảo, xin hay cất giấu kỹ càng.”

Thẩm Tinh Tuế đã có kinh nghiệm: “Trong số chúng ta có nội gián……”

“Đúng vậy không sai, trong số các thiếu hiệp đã có kẻ trà trộn, có ý đồ lây nhiễm bệnh dịch ra thế gian.” Nhân viên công tác lời lẽ chính đáng: “Trong những ngày tiếp theo xin thiếu hiệp cẩn thận đề phòng đồng đội, đừng để kẻ xấu đi trước một bước!”

Thẩm Tinh Tuế cảm thấy thật đau tim.

Lại có nội gian, là khách quý nào bắt được thẻ bài sát thủ vậy, lần trước là An Nhiễm và Ninh Trạch, lần này sẽ là ai?

Khán giả phòng phát sóng trực tiếp nhảy qua nhảy lại khắp các phòng:

“Thẩm Tinh Thần không phải sát thủ.”

“Đồ Nhã lão sư cũng không phải.”

“Ninh Trạch lần này là người tốt đó.”

“Oa oa oa, thẻ bài Phó lão sư bị che rồi.”

“Có nội tình có nội tình.”

Trong lần trước, nếu không phải có Phó Kim Tiêu làm quân sư lấy 1 cõng 6, nhiều lần chỉ ra trọng điểm vấn đề, nhóm người tốt căn bản không thể thắng được. Mà lần này, nếu thẻ bài sát thủ duy nhất bị Phó Kim Tiêu bắt được, vậy là có kịch hay xem rồi.

“1v7 các bằng hữu ơi.”

“Hưng phấn thật, rốt cuộc nội gián là ai vậy.”

“Lần này phe người tốt còn thắng được sao?”

“Khó khăn khó khăn! Lần này nếu Phó lão sư thật sự là sát thủ, vậy đây chắc chắn là màn chơi cấp độ địa ngục.”

Những vị khách quý còn lại không biết khó khăn đang chờ đợi ở phía trước, sau khi nhận nhiệm vụ liền thoải mái ngủ một giấc, lấy tinh thần đối phó với các sự kiện sẽ diễn ra vào ngày hôm sau.

Buổi sáng sau khi mọi người tỉnh dậy, tổ tiết mục yêu cầu mọi người tập hợp.

Đạo diễn nói: “Lại một ngày mới bắt đầu, ngày hôm qua mọi người đã vất vả, cho nên hôm nay, chúng ta sẽ phân tổ một lần nữa, đồng hành cùng người cộng sự mới.”

“Quy tắc lựa chọn hôm nay....” Đạo diễn mỉm cười nói: “Sẽ áp dụng hình thức mới, như vậy cũng là để thân cận với khán giả hơn, đáp lại sự yêu quý của họ.”

Các khách quý dò hỏi: “Phương thức gì?”

Đạo diễn mở miệng: “Ngày hôm qua, trên WeChat và Weibo chính thức của chương trình, chúng ta đã mở một cuộc bầu chọn thông qua hệ thống, đến 4 giờ sáng hôm nay chính thức đóng lại. Hoạt động này đã thu hút hơn 1.2 triệu người xem, cùng bầu ra các cặp đôi mọi người muốn họ trở thành đồng đội nhất.”

Cái này cũng coi như có phần mới mẻ độc đáo.

Lúc trước mọi người xem chương trình, đều là các khách mời tự mình tổ đội với nhau, hoặc là rút thăm may rủi, nào có chỗ cho khán giả nhúng tay, nhưng hiện tại thêm phần này vào chương trình, khán giả cuối cùng cũng được tham dự ít nhất một phân đoạn.

Đạo diễn lộ ra nụ cười thần bí, xem náo nhiệt không chê nhiều chuyện, tuyên bố: “Hiện tại xin công bố kết quả.”

Thẩm Tinh Thần hạ giọng nói chuyện với Thẩm Tinh Tuế: “Em cảm thấy cặp nào có khả năng nhất?”

Thẩm Tinh Tuế không xác định: “Em cảm thấy ai cũng có khả năng, dù sao khán giả yêu thích cặp nào cũng rất khó xác định.”

“Dù sao hai ta cũng không thể.” Thẩm Tinh Thần cà lơ phất phơ: “Hai người chúng ta đều quá thông minh, chúng ta mà cùng tổ có khác nào song kiếm hợp bích, một đường vô địch?”

“……”

Thẩm Tinh Tuế vẫn luôn hâm mộ sự tự tin của hắn, phụ họa: “Đúng vậy, em cũng thấy thế.”

Đạo diễn bắt đầu công bố trình tự: “Đội đầu tiên là Đồ Nhã lão sư cùng Lý lão sư, số phiếu của họ là.....13450 phiếu!”

Mọi người cùng nhau vỗ tay.

Đạo diễn lại thần bí hề hề nhìn thoáng qua Thẩm Tinh Tuế cùng Thẩm Tinh Thần, ho nhẹ một tiếng: “Đội thứ hai là Thẩm Tinh Tuế cùng Thẩm Tinh Thần tổ hợp, hai người có 43210 phiếu!”

“……”

Hai người nghe mà phát ngốc.

Phòng phát sóng trực tiếp lại cực kỳ vui sướиɠ khi người gặp họa:

“Ta muốn nhìn xem hai đứa nhỏ ngốc này đi cùng nhau có thể tự hố mình thảm đến nhường nào.”

“Ha ha ha, Tuế Tuế, thể nghiệm một chút cảm giác rời khỏi Phó lão sư đi.”

“Hóa ra mọi người ai cũng nghĩ như tôi sao!”

“Mẹ nó cười chết.”

Thẩm Tinh Thần sờ sờ cằm: “Xem ra hai chúng ta hôm nay buộc phải cùng nhau lang bạt ra một phen rồi, để khán giả được dịp chiêm ngưỡng sự lợi hại của chúng ta.”

Thẩm Tinh Tuế nhìn loáng thoáng tương lai mù mịt của bản thân, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Dạ.”

Tổ tiết mục công bố số phiếu còn lại:

Phó Kim Tiêu & An Nhiễm: 63290 phiếu

Lý Nhứ An & Ninh Trạch: 11900 phiếu

Từ Tần Khách & Phong Phàm: 32140 phiếu

Phòng phát sóng trực tiếp thấy kết quả cũng chỉ cười cười:

“Rốt cuộc là ai bầu Phó Kim Tiêu cùng đội với An Nhiễm vậy.”

“Đoạt măng à?”

“Nhưng cảm thấy bộ dạng An Nhiễm đính lên người Phó lão sư rồi lại bị cự tuyệt trông cũng buồn cười đấy chứ.”

“An Nhiễm, cơ hội đến rồi, xông lên.”

“Ha ha ha, mọi người ai cũng rầu thúi ruột hết à.”

Tổ tiết mục bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ hôm nay: “Tối qua tất cả mọi người đều đã biết sứ mệnh cùng trọng trách của bản thân rồi. Hiện tại, mọi người phải tiến hành thực hiện nhiệm vụ để có được bản đồ và chìa khóa mật cảnh. Trong quá trình này, mọi người phải trải qua khảo nghiệm của người thủ hộ bí bảo và người dân Miêu tộc, có được sự hài lòng của họ để lấy điểm, sau đó mới có thể thuận lợi đi tiếp.”

Thẩm Tinh Thần: “Không khó lắm.”

Đạo diễn nói tiếp: “Trong thôn trang có tổng cộng 5 người thủ hộ đang sở hữu thánh vật, mọi người cần tự tìm kiếm đến bọn họ, hoàn thành nhiệm vụ được giao cho, ai tới trước thì được trước.”

Các tiểu tổ đều chuẩn bị xuất phát.

Thời điểm rời đi Thẩm Tinh Tuế khống nhịn được được nhìn sang phía Phó Kim Tiêu vài lần, thấy có mấy lúc An Nhiễm thò qua nói chuyện, Phó Kim Tiêu nhàn nhạt nghe, hai người theo động tác mà rút ngắn khoảng cách, nhìn chung vẫn khá hòa hợp.

Thẩm Tinh Tuế nhìn nhìn, Phó Kim Tiêu cách đó không xa cảm ứng được ai đó đang quan sát mình, cũng ghé mắt nhìn lại.

Thẩm Tinh Tuế chột dạ, hoảng hốt quay người.

Phó Kim Tiêu giống như hiểu được chút tâm tư đó của hắn, khóe môi gợi lên nụ cười nhợt nhạt. Tắm mình dưới ánh mặt trời, nam nhân anh tuấn được phủ một tầng ánh sáng chói lòa, kết hợp với mị lực trời sinh, làm trái tim hắn không nhịn được mà rối loạn.

Thẩm Tinh Tuế hậm hực sờ sờ mũi, ý đồ che giấu cảm xúc. Hắn thu hồi ánh mắt, chạy nhanh theo Thẩm Tinh Thần đi, sợ bị Phó Kim Tiêu cảm thấy bản thân quá dính người.

Thẩm Tinh Thần nghênh ngang đi tuốt đàng trước, không hề lo lắng bản thân sẽ thua: “Chờ xem, hôm nay anh cõng em toàn thắng, đè bẹp mấy tổ kia!”

Thẩm Tinh Tuế hoàn hồn nói: “Vâng ạ.”

Muốn tìm được người thủ hộ trong thôn này không phải là chuyện dễ dàng.

Mấy tổ đội khác hình như cũng có tính toán riêng, chỉ có hai người bọn họ cô đơn lắc lư trên đường, Thẩm Tinh Thần áp dụng phương pháp tìm người tùy duyên: “Anh đại khái biết người thủ hộ là ai rồi.”

Thẩm Tinh Tuế hứng thú: “Thật sao, là ai?”

“Người thủ hộ là người thủ hộ thôi.” Thẩm Tinh Thần không chút nghĩ ngợi, đưa ra kết luận: “Nếu được gọi là người thủ hộ thì chắc chắn phải rất lợi hại, chúng ta đi hỏi thăm xung quanh xem ai là người khỏe nhất thôn này không phải xong rồi sao?”

Thẩm Tinh Tuế cảm thấy cũng có lý: “Vậy chúng ta đi hỏi xem?”

Bọn họ tìm người trong thôn hỏi thăm, cũng tìm được mấy người đàn ông xem như lợi hại, nhưng họ đều không phải.

Đã sắp đến giữa trưa, bọn họ đến góc áo người ta còn chưa tìm được, Thẩm Tinh Tuế dựa vào vách tường, thở dốc nói: “Người lợi hại nhất rốt cuộc ở chỗ nào vậy……”

Thẩm Tinh Thần nói: “Có thể không phải là đàn ông, nói không chừng là phụ nữ cũng nên.”

Thẩm Tinh Tuế linh quang chợt lóe: “Người thủ hộ, thủ hộ, bảo vệ, người bảo vệ thôn trang, chúng ta đi tìm thôn trưởng thử xem.”

Hai người một đường chạy đến nhà Vương bá bá, nhưng hôm nay Vương bá bá không ở nhà, chỉ có vợ của thôn trưởng. Sau khi nghe được lý do bọn họ đến đây, nàng nói: “Người thủ hộ hai cậu muốn tìm là tôi.”

Thẩm Tinh Thần hưng phấn nhảy cẫng lên, vỗ tay với Thẩm Tinh Tuế: “Tìm được rồi!”

Lão phụ nhân ngồi xuống ghế dựa bên cạnh: “Bác không có nhiệm vụ gì muốn khảo nghiệm mấy đứa, nhưng nếu muốn có bảo vật thì phải thông qua nhiệm vụ, vậy đi, hai cậu nấu cho bác một bữa cơm, bác muốn ăn bánh dày nướng, còn có canh cá chua.”

Việc này hẳn là không khó.

Thẩm Tinh Tuế tràn đầy nhiệt tình: “Giao cho chúng cháu ạ!”

Hai người sục sôi ý chí chiến đấu, vén tay áo đi đến phòng bếp, tìm được hộp bánh dày màu trắng, đốt lửa bắt đầu nướng, nhưng mà…… hình như hơi quá lửa rồi.

Khói đen mang theo hương vị đắng chát cùng nhau bốc lên, như đang muốn nhe răng mỉa mai cười nhìn họ.

Thẩm Tinh Tuế trầm mặc nửa ngày: “Em cảm thấy, có hơi khét, anh thấy sao?”

Thẩm Tinh Thần đem bánh bẻ ra hai nửa, nhìn kỹ phần bên trong, cũng lâm vào trầm tư: “Nhưng bên trong hình như vẫn ăn được, em nghĩ lão thái thái có thể đồng ý không?”

“……”

Người Thẩm gia dường như đều là Đại Ma Vương nguyên liệu hắc ám.

Thẩm Tinh Tuế cảm thấy bản thân nấu cơm cũng rất khó ăn, hắn cố gắng nuốt xuống mấy miếng bánh cháy, tiếp tục công cuộc nấu nướng. Nhưng mà, làm một hồi lâu, mấy cái bánh dày tất cả đều bị nướng đến khét lẹt, hai người hoảng đến mức không dám ra ngoài nhìn mặt lão thái thái.

Thẩm Tinh Thần nói: “Đi, chúng ta đi làm cá!”

Thẩm Tinh Tuế đi theo hắn đến chỗ chế biến cá.

Nhìn con cá đang đang tung tăng dãy dụa trên thớt, tay cầm dao của Thẩm Tinh Thần khẽ run: “Tuế Tuế, em thử làm đi.”

“……”

Thẩm Tinh Tuế nhìn về phía anh trai: “Em, em chưa từng gϊếŧ cá lần nào.”

“Dễ lắm, dùng dao chém một cái là được.” Thẩm Tinh Thần chỉ huy: “Đơn giản lắm!”

Thẩm Tinh Tuế đưa dao lại cho hắn: “Vậy anh làm cho em xem?”

Thẩm Tinh Thần dúi đầu vào trong tay, nhỏ giọng nói: “Anh sợ ……”

“……”

Thẩm Tinh Tuế lâm vào trầm tư.

Khán giả phòng phát sóng trực tiếp cười không ngậm được miệng:

“Ha ha ha, đàn ông con trai gì thế này, đúng là người một nhà mà.”

“Mấy ca ca à, hai người đang làm cái gì vậy?!”

“Ha ha ha ha, Thần Thần vẫn là còn nhỏ lắm.”

“Ta thấy Tuế Tuế đang hoài nghi nhân sinh lắm rồi.”

“Ha ha ha ha ha ha……”

Thẩm Tinh Tuế không còn biện pháp, chỉ có thể căng da đầu nhấc con dao lên. Dứt khoát nâng tay lên bổ mạnh về phía trước, ai ngờ kết quả vẫn chụp trượt, chỉ xẹt qua người con cá một đường nhỏ, máu cá chảy nhè nhẹ xuống dưới, mang theo mùi tanh nồng.

Mà hình ảnh màu đỏ trộn lẫn huyết khí trước mặt bỗng làm Thẩm Tinh Tuế nhớ về kiếp trước, một số ký ức không tốt đẹp lần nữa vụt qua, cảm giác đau đớn ghê tởm xen lẫn tuyệt vọng ập vào trước mặt.

“Loảng xoảng”

Dao rớt đập lên thớt, cả người hắn nhanh chóng vọt ra ngoài.

Thẩm Tinh Thần vội vàng đuổi theo: “Tuế Tuế, làm sao vậy?”

“Không……” Thẩm Tinh Tuế nôn khan mấy cái, hắn nhẹ giọng: “Em chỉ hơi choáng thôi, một lát nữa sẽ ổn.”

Đây hẳn là di chứng lưu lại từ kiếp trước, hắn bây giờ cũng mới phát hiện, cảm giác khó chịu muốn chết, vừa hoảng sợ vừa hoang mang, tư vị thật sự không nói rõ được.

Thẩm Tinh Thần thấy em trai khó chịu như vậy, bèn xách cá ra ngoài: “Được rồi, Tuế Tuế, con cá này hôm nay để anh trai em xử lý!”

Thẩm Tinh Tuế nhìn hắn, thầm nghĩ nếu nói lời đó mà tay anh không run như vậy thì tốt đáng tin hơn.

Nhưng hắn thật sự rất khó chịu, cũng không nói thêm gì, ngồi tại hòa hoãn cảm xúc.

Thẩm Tinh Thần ra khỏi cửa, đến bên dòng suối nhỏ ý đồ gϊếŧ cá, miệng không ngừng kêu trời khóc đất oán giận với người quay phim: “Vì cái gì nấu cơm cũng khó như vậy chứ, ta muốn về nhà……”

Phòng phát sóng trực tiếp thật sự nhịn không được:

“Ha ha ha, tỷ muội à, xin phép ta cười trước, thật sự nhịn không được.”

“Thiếu gia, ngươi làm sao vậy thiếu gia à.”

“Thần tượng nhà người ta tự mang theo tay nải, Thẩm Tinh Thần lại cần fans chạy theo phía sau nhặt lên cho.”

Thẩm Tinh Thần đang la gào bỗng thoáng nhìn cách đó không xa có người đi tới, không ngờ lại là Phó Kim Tiêu tình cờ đi ngang qua nơi này, hắn cuống quít nhào lên, cuốn lấy không bỏ: “Phó ca, đại cứu tinh a, giúp em gϊếŧ con cá này với, em cầu xin anh đây!”

Phó Kim Tiêu một chân đá văng hắn ra: “Nhiệm vụ của mình thì tự mà làm đi.”

“Em thật sự cố lắm rồi, nhưng vẫn không được.” Thẩm Tinh Thần có ý đồ thu mua: “Trong số mấy món anh trai em đặc biệt cất giấu, anh thích cái nào em trộm một cái đưa ra cho anh, được không? Xin anh đấy.”

Đến nước này đúng là ai cũng bán đi được.

Phó Kim Tiêu liếc nhìn hắn một cái, không chút do dự: “Không cần.”

Thẩm Tinh Thần tiếp tục nỗ lực: “Em giúp anh làm việc, về sau anh muốn sai bảo em thế nào cũng được, em tuyệt đối không nói hai lời.”

Phó ảnh đế chọn hướng khác mà đi, máu lạnh vô tình cự tuyệt: “Không có hứng thú.”

……

Cái này cũng không được.

Vậy đành sử dụng tuyệt chiêu!

Đầu óc Thẩm Tinh Thần bỗng nảy ra được biện pháp, ngăn cản đường đi Phó Kim Tiêu, bắt đầu nói năng bậy bạ: “Anh rể…… à không, không phải, em rể, chúng ta đều là người một nhà cả, em biết anh sẽ không bỏ rơi bọn em thế này đâu, anh giúp em làm thịt con cá này, sau này nếu anh có chuyện gì với anh trai cùng ba em, em giúp anh giải quyết!”

Phó Kim Tiêu dừng bước, ý vị thâm trường liếc nhìn hắn.

Thẩm Tinh Thần bày ra bộ dáng anh đã vừa lòng chưa.

Khóe miệng Phó Kim Tiêu nâng lên ý cười thỏa mãn, bắt tay Thẩm Tinh Thần, ung dung nói: “Thành giao.”