Pháo Hôi Thiếu Gia Sau Khi Trọng Sinh Sợ Ngây Người

Chương 91: Bả vai

Lời này của Phó Kim Tiêu làm cô gái sửng sốt, thậm chí ngay cả Thẩm Tinh Tuế cũng ngây người.

Khán giả phòng phát sóng trực tiếp cũng không phải ngoại lệ:

“Gia đình khó khăn quá ha.”

“Ha ha ha ha, Phó tổng ngài có khỏe không?”

“Tập đoàn tài chính Phó thị đã rời khỏi phòng.”

“Phương diện này mà cũng nói được.”

Thẩm Tinh Tuế lại nghĩ đến phương diện khác, hoặc có thể nói, mỗi người khi nghĩ đến thần tượng của mình, ít nhiều đều phải lọc qua một tầng filter. Tỷ như Thẩm Tinh Tuế, theo bản năng hắn không hề nghĩ đến chuyện Phó Kim Tiêu đang gạt người, bởi vì trước nay Phó Kim Tiêu chưa từng lừa hắn, nên phản ứng đầu tiên không phải là mình đang bị lừa, mà là……

Từ nhỏ gia đình anh đã rất khó khăn, lúc còn là đứa bé anh đã có một nguyện vọng, đó chính là trở thành diễn viên...

Có lẽ với người khác, đây đúng là chuyện hoang đường, nhưng nếu nhìn góc độ khác, ở Phó gia, với một Phó Kim Tiêu còn quá nhỏ tuổi mà nói, mới ra đời mà mẹ đã mất, cha tái hôn, áp lực gia tộc, tất cả mọi người chỉ thấy được hắn tài năng giàu có, lại là con trai độc nhất, sao có thể phiền não ……

Nhưng trên thực tế chẳng lẽ không có sao?

Người vất vả có mấy ai nói ra đâu, mà có nói ra cũng chưa chắc đã có người tin.

Nhưng Giản Tinh Tuế lại cảm thấy, nói không chừng mấy năm nay … Phó Kim Tiêu cũng phải rất vất vả.

Nhưng cô gái trước mặt hiển nhiên không nghĩ được nhiều như vậy, nàng mở miệng: “Vậy không được, tuy rằng em có thể lý giải được mong muốn làm diễn viên của anh, nhưng nếu anh không nhảy thì không được tính là biểu diễn, vậy nhiệm vụ của hai người sẽ thất bại.”

Phó Kim Tiêu: “Đều là danh ngạch trống, nếu em trai nhảy ủng hộ không phải cũng giống nhau sao.”

“Em trai em không học phần đó.” Tiểu cô nương bình tĩnh nhìn Phó ảnh đế: “Tuy rằng phần nhảy ủng hộ không quá khó, nhưng kỳ thật vẫn cần có trình độ nhất định, cho nên người từng học nhảy qua như mấy anh chị mới học được, chẳng phải mọi người đều là dân chuyên nghiệp sao.”

Tiểu cô nương này đúng là quá cứng, không cho người giỏi ăn nói như Phó ảnh đế còn chỗ trống để chen vào.

Thẩm Tinh Tuế lại thật sự cho rằng Phó Kim Tiêu muốn nhảy nhân vật này, liền thử nói: “Phó lão sư, nếu anh muốn biểu diễn đến vậy thì đổi cho em, em nhường vai diễn cho anh.”

“……”

Bầu không khí yên tĩnh trong nháy mắt.

Phó Kim Tiêu nhìn Thẩm Tinh Tuế thật sâu, ánh mắt mang thâm ý khiến Thẩm Tinh Tuế có điểm ngốc, sao tự dưng Phó ảnh đế lại nhìn mình như vậy?

Sau đó

Phó ảnh đế ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Tiểu Thẩm đồng chí à, trong giới biểu diễn kỵ nhất tùy ý thay đổi, hiểu không?”

Hồn nhiên không đề cập tới bản thân cũng vừa mới hành động thập phần tùy hứng.

Thẩm Tinh Tuế lại nghĩ hắn đang nói mình không tôn trọng nhân vật, vội vàng nói: “Thực xin lỗi lão sư, em đã biết, em sẽ biểu diễn vai tân nương thật tốt.”

Phó Kim Tiêu không muốn hắn tự trách, chỉ không nhanh không chậm mở miệng: “Múa hỗ trợ còn yêu cầu thể lực, em lúc sáng phải chạy ngược chạy xuôi, sau đó còn bổ củi một hồi, chỉ sợ thân mình chịu không nổi, nếu đã có vai diễn rồi thì an tâm nhảy đi.”

Thẩm Tinh Tuế không nghĩ tới Phó Kim Tiêu sẽ suy xét nhiều vì mình như vậy, lập tức có chút cảm động: “Cảm ơn Phó lão sư.”

Tiểu cô nương bên cạnh thấy đề tài đã chuyển hướng, liền mở miệng: “Nói như vậy, buổi sáng em có yêu cầu anh gánh nước, bả vai anh không sao chứ?”

Lời vừa dứt, Thẩm Tinh Tuế ngay lập tức khẩn trương: “Bả vai gì?”

Phó Kim Tiêu không chút để ý đối, phất phất tay: “Không đáng ngại.”

Mọi người đang bàn chuyện, một hồi sau, em trai của cô gái từ phía sau đi ra. Đó là một chàng trai trẻ tuổi, thoạt nhìn thanh xuân tươi trẻ rực rỡ, cho người ta một loại cảm giác hoạt bát năng động. Người này từ trong phòng đi ra, lúc nhìn thấy Thẩm Tinh Tuế và Phó Kim Tiêu không kiêu ngạo không siểm nịnh, khom lưng nói: “Chào hai người.”

Phó Kim Tiêu nói: “Xin chào.”

Thẩm Tinh Tuế nhìn thấy người này thì kinh ngạc sững sờ.

Đây không phải là bạn học cũ Trương Thỉ của hắn sao? Trước đó không lâu còn gặp mặt ở siêu thị, sau đó Trương Thỉ còn vì mình mà đăng bài trên Weibo, bây giờ lại trùng hợp gặp nhau ở chỗ này? Bất quá nếu cẩn thận nhớ lại một chút, Trương Thỉ hình như đã từng nói hắn thuộc dân tộc thiểu số.

Trương Thỉ chủ động đi đến trước mặt Giản Tinh Tuế, lộ ra nụ cười hoài niệm: “Tuế Tuế, đã lâu không gặp.”

Thẩm Tinh Tuế hồi thần, vội vàng bắt tay: “Xin chào.”

Trương Thỉ nhìn bộ dáng hắn cứng đờ, duỗi hai tay nói: “Rốt cuộc cũng gặp lại, chúng ta sắp hợp tác biểu diễn với nhau rồi, có thể ôm tớ một cái được không?”

Thẩm Tinh Tuế gật đầu, trong công việc thì không cần phải câu nệ nhiều, liền vươn tay lễ phép ôm lấy hắn.

Trương Thỉ rõ ràng biểu hiện nhiệt tình hơn hẳn, Phó ảnh đế đứng bên cạnh là người nào, đương nhiên đã phát hiện có điểm không đúng, nhẹ nhàng mở miệng: “Hai người biết nhau?”

Trương Thỉ cùng Thẩm Tinh Tuế đồng thời trả lời:

“Chúng tôi trước kia là bạn thân.”

“Cậu ấy đã từng là bạn học của em.”

Không khí bỗng nhiên có chút xấu hổ.

Phó Kim Tiêu hơi hơi nhướng mày, người trà trộn trong giới nhiều năm như hắn, tuy rằng tình cảm bản thân tương đối trì độn, nhưng đối với người khác, đặc biệt là tình địch thì lại rất lành nghề. Tên Trương Thỉ này hai mắt mơ hồ, lúc vừa đi ra đã dán mắt ngay trên người Thẩm Tinh Tuế, miệng còn nói chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, có đánh chết hắn cũng không tin.

Ý cười Phó Kim Tiêu trên môi càng tăng, kéo dài ngữ điệu: “Bạn học à.”

Sắc mặt Trương Thỉ hơi tái lại.

Phó Kim Tiêu giống như sợ hắn quá thoải mái, liền chủ động duỗi tay: “Nếu mọi người đều là quen biết, vậy cũng không cần quá khách khí, lát nữa cùng nhau tập nhảy, Tuế Tuế của chúng ta đành làm phiền cậu chiếu cố một hai, tôi cảm ơn cậu trước.”

Bản lĩnh đối nhân xử thế của Phó ảnh đế đãi lúc nào cũng có thể làm người khác thấy thoải mái, trong giới cũng công nhận hắn nhân duyên tốt, làm việc không bao giờ để bị bới ra sai lầm. Nhưng không hiểu sao, lời này thốt ra lại như có như không mang hàm ý tuyên thệ chủ quyền, khiến Trương Thỉ cố lắm mới nâng lên được nụ cười, giả bộ khách sáo: “Đương nhiên rồi, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chú ý.”

Cô gái đứng phía sau nói: “Được rồi, chúng ta bắt đầu học đi.”

Mọi người liền tách ra luyện tập vũ đạo.

Buổi tối sẽ phải biểu diễn, thời gian buổi chiều cũng coi như khẩn trương. Sau khi phân chia nhân vật liền bắt đầu chính thức học tập. Cô còn tìm đến một người chuyện nhảy hỗ trợ dạy Phó Kim Tiêu, động tác vũ đạo của Miêu tộc thật ra rất đơn giản, nhưng biên độ thực hiện động tác và thể lực lại yêu cầu rất cao, người bình thường nếu muốn học tập ít nhất cũng phải tốn tầm mười ngày nửa tháng mới thấm được chút da lông.

Bao gồm nhóm idol hiện tại, cho dù mấy người Ninh Trạch là dân trong nghề, nhưng tiến độ cũng không tính là nhanh.

Người phụ trách hướng dẫn cho Phó Kim Tiêu cũng nghĩ như vậy, hắn vốn tính nhanh nhất cũng phải buổi tối mới có thể đem mấy động tác này nhớ kỹ, ai ngờ từ đầu tới cuối hắn mới chỉ nhảy mẫu một lần, chuẩn bị hướng dẫn chi tiết thì Phó Kim Tiêu đã nói: “Cháu nhảy qua một lần, chú xem có sai sót chỗ nào không.”

?

Người phụ trách kinh ngạc tròn mắt: “Nhớ, nhớ hết rồi?”

Phó Kim Tiêu vén tay áo, gật đầu: “Ban ngày ở quảng trường cháu nhớ không sai biệt lắm, lúc nãy xem chú nhảy, đại khái có thể bắt đầu được rồi.”

Người kia ngỡ ngàng: “Kia, vậy cháu thử xem.”

Đây cũng là lần đầu tiên khán giả phòng phát sóng nhìn thấy Phó Kim Tiêu biểu diễn vũ đạo trong chương trình.

Theo tiếng trống vang, động tác hắn kéo ra, dứt khoát nhanh nhẹn mà không ướŧ áŧ bẩn thỉu. Mỗi một động tác đều linh hoạt, ăn khớp với từng nhịp trống. Mặc dù trung gian có một số ít động tác tương đối khó khăn, nhưng khả năng khống chế lực đạo của Phó Kim Tiêu là vô cùng nhuần nhuyễn, mà loại lực lượng này một khi hắn đứng trên sân khấu biểu diễn thì liền bộc lộ ra, giống như xé xuống tầng ngụy trang ngày thường, lộ ra một mặt áp bách nhất chân thật.

Âm nhạc kết thúc, người hướng dẫn trợn mắt há hốc mồm.

Trán Phó Kim Tiêu đổ một tầng mồ hôi mỏng, hắn nói: “Chú cảm thấy thế nào?”

“Có phải cháu trước kia từng học qua không vậy?” Ông chú kia trầm trồ, gãi đầu: “Nếu không sao nhảy được tốt như thế chứ.”

Phó Kim Tiêu nghe vậy cũng chỉ thản nhiên cười cười, mặc áo khoác vào rồi nói: “Có đôi khi phải chạy show đột ngột, rất nhiều vũ khúc không có thời gian tập luyện nên trên đường đi phải luyện mắt để nhanh chóng học tập và ghi nhớ, cho nên dần dà cháu có thói quen ghi nhớ cấp tốc như vậy.”

Phòng phát sóng trực tiếp thổn thức không thôi:

“Phó lão sư mấy năm nay đúng là không dễ dàng.”

“Quá soái quá soái.”

“Vĩnh viễn đỉnh lưu, Phó Kim Tiêu.”

“Hắn đáng giá!”

Người phụ trách nói: “Nhưng tốc độ này cũng quá nhanh, thật là lợi hại.”

Cách đó không xa là địa điểm luyện tập của Thẩm Tinh Tuế và Trương Thỉ, hai người ở bên kia là vũ đạo đôi nên khi nhảy khó tránh khỏi tiếp xúc da thịt. Tuy rằng có thể miễn cưỡng nhìn ra là đang luyện tập, nhưng bởi vì quan hệ của hai nhân vật nên động tác vẫn hơi thân mật quá mức.

Phó Kim Tiêu thu hồi ánh mắt: “Học xong sớm một chút đương nhiên càng tốt, dù sao cháu với đồng đội đồng hành cùng nhau, cháu học xong rồi sang bên kia giúp đỡ bọn họ cũng tốt, phải không ạ?”

Người đối diện phải nói là cực kỳ hồn nhiên, vỗ vỗ bả vai Phó Kim Tiêu: “Tiểu tử cháu đúng là hiểu chuyện, vô cùng tình nghĩa!”

Phó Kim Tiêu mỉm cười: “Chú quá khen.”

Mà phòng phát sóng trực tiếp có mấy người xem giống như đã nhìn thấu hết thảy:

“Bọn tỷ muội, ta hoài nghi ca ca chỉ muốn tới quấy rối mà thôi.”

“Ha ha ha, chú ý dùng từ nha.”

“Sao lại quấy rối được, rõ ràng là giám sát.”

“Phải nói là hỗ trợ chứ, giám sát thế nào ~”

Bên kia Thẩm Tinh Tuế bối rối vô cùng, lúc sáng nhìn mấy cô gái dân tộc nhảy vũ điệu uyển chuyển linh hoạt, lăng la tơ lụa vờn quanh không khác gì tiên nữ, nhưng đến lúc đổi thành hắn thì lại lúng túng, mới nhảy một hồi thôi đã thấy gian nan.

Trương Thỉ an ủi hắn nói: “Không sao đâu Tuế Tuế, cậu cứ từ từ, chúng ta tập lại.”

Thẩm Tinh Tuế gật đầu.

Bọn họ đang nhảy đến đoạn tiên nữ đưa tay cho tân lang, tân lang lôi kéo tiên nữ chuyển một vòng, hai người lại cùng nhay xoay tròn một vòng, sau đó tách ra, nhưng bởi vì không đủ ăn ý, lúc cần buông tay thì lại chệch một nhịp, thành ra ngã nhào vào nhau.

Trương Thỉ ngượng ngùng nói: “Có phải tớ kéo chân sau rồi không?”

Thẩm Tinh Tuế nhẹ nhàng lắc đầu, từ trên mặt đất đứng lên, giờ tay phủi đất dính trên quần, ngửa đầu cười cười: “Hai chúng ta nhiều lắm xem như xả cổ chân lẫn nhau thôi.”

Trương Thỉ bị hắn chọc cười.

Thẩm Tinh Tuế dậm tại chỗ vài cái, lúc này mới nói: “Tớ cảm giác đã khá hơn nhiều, thử lại thêm vài lần nữa đi, bằng không tối nay biểu diễn không phải là tiên nữ hạ phàm, mà là đập mặt vào đất.”

Trương Thỉ nhìn Thẩm Tinh Tuế té ngã liền lập tức bò dậy, mặc dù gặp khó khăn cũng sẽ không dễ dàng ủ rũ, ngược lại còn dí dỏm an ủi mình, bỗng nhiên hắn có chút hoảng thần.

Thẩm Tinh Tuế chần chờ: “Sao lại ngẩn người rồi.”

Trương Thỉ hoàn hồn, chậm rãi nói: “Không, chỉ là tớ cảm thấy, cậu trở lại giống như cậu của trước kia rồi.”

Trước kia cậu rất thích cười, hơn nữa cũng vô cùng lạc quan rộng rãi.

Sau đó mới dần dần thay đổi.

Từ sau khi An Nhiễm chuyển trường, cậu dường như trở nên âm u, cũng không yêu cười như trước, cả người như biến thành một bộ dáng khác, rất đáng sợ. Nhưng không hiểu vì sao, cậu của hiện tại đã trở về rồi, cả người lúc nào cũng như tắm dưới ánh mặt trời, rực rỡ dương quang, tràn ngập sức sống.

Mà một Thẩm Tinh Tuế như vậy càng làm trái tim hắn đập mạnh hơn, sau khi về nước hắn vẫn luôn chú ý tới Giản Tinh Tuế, càng theo chân Giản Tinh Tuế càng bị hắn hấp dẫn, nội tâm muốn bồi thường cũng ngày càng mãnh liệt.

Thẩm Tinh Tuế khó hiểu, xoa mồ hôi trên đầu rồi dò hỏi: “Là sao?”

Trương Thỉ vừa muốn nói gì đó, nhưng liếc mắt về phía sau thì ý thức được bây giờ đang quay tiết mục, cuối cùng vẫn lắc đầu cười cười: “Không có gì, chỉ cảm thấy cậu hiện tại rất tốt!”

Thẩm Tinh Tuế không hiểu lắm, nhưng lúc này đang phải tập luyện nên không để ý nhiều, vén tay áo nói: “Chúng ta tiếp tục tập thêm lần nữa.”

Trương Thỉ cười cười: “Được!”

Tuy rằng động tác đơn giản, nhưng bởi vì cơ sở vũ đạo không cao, Trương Thỉ không tránh khỏi khập khiễng. Ngay lúc hai người đang khó xử, bỗng có thanh âm từ bên cạnh truyền đến: “Trương Thỉ, lúc khiêu vũ đừng chỉ đặt trọng tâm vào chân trên mặt đặt, cần chú ý vào đôi mắt, ngươi nâng mắt hướng lên xem.”

Hai người sửng sốt, quay đầu nhìn lại.

Phó Kim Tiêu lúc này đã đi tới, hắn tiến gần sửa lại mấy tư thế của Trương Thỉ: “Thử lại.”

Trương Thỉ gật đầu, sau đó thử nhảy lại với Thẩm Tinh Tuế. Lần này hắn không nhìn chằm chằm đôi chân nữa, bắt đầu thử dùng đôi mắt phối hợp với nửa người trên, không ngờ thật sự làm tốt hơn trước.

Trương Thỉ cảm kích nói: “Cảm ơn Phó ca, sao anh biết hay vậy?”

Thẩm Tinh Tuế ở bên cạnh tiếp lười , cười nói: “Phó lão sư là người có rất nhiều kinh nghiệm, ngay cả tớ hồi tham gia《 Tinh Quang 》cũng được anh ấy dạy nhảy. Lúc ấy tớ siêu ngốc, còn phải nghe mắng mấy bận cơ. Cậu không biết Phó lão sư lợi hại thế nào đâu, anh ấy chỉ hướng dẫn vài câu thôi, phân đoạn kia tớ đã nhảy ……”

Trương Thỉ nghe hắn thao thao bất tuyệt.

Hắn hiểu con người Thẩm Tinh Tuế đôi phần, tính cậu ấy mặt dù hướng nội ít nói, nhưng nếu đề cập đến chuyện bản thân yêu thích thì cả người sẽ trở nên sáng láng, thập phần nhiệt tình, ví dụ như hiện tại.

Trương Thỉ lại nhìn về Phó Kim Tiêu cách đó không xa, nam nhân cao lớn anh tuấn, tư thái lười biếng, nhưng khí chất lại vô cùng mạnh mẽ, đặc biệt là khi hắn chỉ ra khuyết điểm của mình, nhất châm kiến huyết, cực kỳ ổn trọng.

Trương Thỉ nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, Phó lão sư rất lợi hại ……”

Hắn cảm thấy có chút thất bại.

Tuy rằng hắn xác thực có hảo cảm với Thẩm Tinh Tuế, nhưng đứng trước một người đàn ông như Phó Kim Tiêu, hắn bỗng trở nên nhỏ bé vô cùng, căn bản không có chút khả năng chiến thắng.

Thẩm Tinh Tuế nói: “Lại thêm một lần?”

Trương Thỉ hoàn hồn, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ừ!”

Tuy rằng đã dần quen với vũ bộ rất nhiều, nhưng trong lần này, khả năng bởi vì bên cạnh nhiều thêm một cặp mắt quan sát, Trương Thỉ mạc danh khẩn trương lên. Nguyên bản hắn vốn đã không xong, kết quả bị như vậy thì càng làm càng lỗi, ngay lúc phải xoay người, thân mình hắn bỗng mất trọng tâm, trẹo chân ngã ra đất.

Thẩm Tinh Tuế hơi kinh ngạc, hoảng loạn đi qua đỡ hắn một phen: “Không có việc gì chứ?”

Sắc mặt Trương Thỉ có chút khó coi, liền nói: “Không sao không sao, tớ nghỉ một chút là được rồi.”

Chị gái hắn cũng chạy qua: “Vậy mọi người cũng nghỉ ngơi một hồi đi, lát nữa hẵng tập tiếp.”

Mọi người đều ngừng lại, thừa dịp này tranh thủ nghỉ ngơi.

Bởi vì chân Trương Thỉ bị đau, tiết mục tổ nhanh chóng sắp xếp người đưa dầu hoa hồng tới. Mà bởi vì Trương Thỉ đang là cộng sự của mình, Thẩm Tinh Tuế liền gánh nhiệm vụ giúp đồng đội bôi thuốc, hắn nửa ngồi xổm bên cạnh Trương Thỉ, đem dầu hoa hồng bôi đều lên vết thương đang sưng đỏ.

Khoảng cách hai người lập tức được rút ngắn.

Trương Thỉ có chút cảm động ngẩng đầu, nhẹ giọng: “Tuế Tuế, cảm ơn cậu……”

Thẩm Tinh Tuế cảm thấy chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, nhàn nhạt nói: “Không sao, nếu cảm thấy không thoải mái chỗ nào thì phải nói ra, tuy rằng biểu diễn quan trọng, nhưng thân thể càng quan trọng hơn.”

Thực ra ý của hắn chính là nếu cậu cảm thấy bản thân không được nữa thì xin rút ngay đi, đừng làm bọn tớ mất thời gian hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng Trương Thỉ rõ ràng đã hiểu sai ý, cảm thấy Thẩm Tinh Tuế đang quan tâm sức khỏe của mình.

Trương Thỉ nhìn Thẩm Tinh Tuế, vô cùng cảm động: “Tuế Tuế……”

Lúc này chị gái Trương Thỉ cũng cầm thuốc của Miêu tộc lại đây, vừa lúc đi ngang qua Phó Kim Tiêu thì đưa cho hắn: “Thuốc của bọn em hiệu quả cũng rất mau, nhờ anh đưa cho em trai em với, em sang bên kia một chút.”

Phó Kim Tiêu nhẹ nhàng gật gật đầu.

Hắn chậm rì rì đi qua, kết quả là nhìn thấy một màn chói mắt kia. Thẩm Tinh Tuế nghiêm túc làm đúng bổn phận thì không nói, vấn đề là ánh mắt người còn lại tình tứ cúi đầu nhìn Thẩm Tinh Tuế là thế nào. Khoảng cách hai người hiện tại cũng rất gần, tuy biết chỉ là chiếu cố đơn thuần, nhưng Phó ảnh đế vẫn không nhịn được mà nheo mắt lại, đây là dấu hiệu cho thấy tâm tình hắn đang không tốt, mà trên thực tế, thời điểm hắn không vui, luôn có người phải gặp xui xẻo.

Phó Kim Tiêu bước qua, đem thuốc bột đưa cho Thẩm Tinh Tuế: “Đây là chị gái của bạn học em đưa qua, em để cậu ấy dùng đi.”

Thẩm Tinh Tuế vội vàng nhận lấy: “Dạ.”

Lúc hai bàn tay tiếp xúc trong chớp mắt, động tác Phó Kim Tiêu thoáng cứng lại, hắn khẽ nhíu mày, nhưng cái gì cũng chưa nói, chỉ đem thuốc bột đưa cho Thẩm Tinh Tuế liền thôi.

Thẩm Tinh Tuế lại cảm thấy có chút vấn đề.

Hắn do dự trong chốc lát liền vội vàng đứng lên: “Phó lão sư, có phải bả vai không thoải mái hay không?”

Phó Kim Tiêu nhướng mày.

“Em nghe chị gái kia nói buổi sáng anh chọn gánh nước.” Thẩm Tinh Tuế nhìn Phó Kim Tiêu đang đứng đó. Tuy rằng sống lưng thẳng tắp, biểu cảm thong dong vẫn như thường lệ, nhưng mặc kệ duy trì tốt như thế nào vẫn không giấu không được ánh mắt mệt mỏi. Cái này làm Thẩm Tinh Tuế nhớ tới một chuyện, hình như hai ngày trước Phó Kim Tiêu phải đi công tác chạy show, vẫn luôn rất bận rộn.

Buổi sáng hôm nay còn làm nhiều việc nặng như vậy, nói không chừng vẫn chưa được nghỉ ngơi tí nào, có thể không mệt sao?

Hơn nữa buổi tối nay còn phải nhảy ủng hộ……

Hắn biết nhảy hỗ trợ là mệt nhất, vậy mà hắn vẫn nhường để mình nhảy phần nhẹ, đem mọi thứ gánh vác xuống dưới.

Trong lòng Thẩm Tinh Tuế nghĩ đến ê ẩm, hắn hít sâu một hơi rồi mở miệng: “Anh có phải không khỏe chỗ nào không, nếu không em giúp anh xoa bóp, nói không chừng sẽ đỡ đau hơn.”

Hắn không hề chớp mắt nhìn Phó Kim Tiêu.

Nhưng mà những người quen biết Phó Kim Tiêu bao gồm fans đều biết, người này trước nay đều không thích làm phiền người khác vì chuyện cá nhân.

Thậm chí có một lần tham gia một tiết mục, cổ tay của hắn bị thương nhưng không hề làm ảnh hưởng đến tiết mục, nhịn đến khi kết thúc chương trình mới chịu đi bệnh viện, ngày thường cũng giữ thói quen giữ khoảng cách với tiểu bối, cho nên mới giữ được tên tuổi sạch sẽ không tai tiếng.

Nhưng mà lần này……

Phó Kim Tiêu hơi tần ngần, như vô tình quét qua Trương Thỉ đang ngồi trên ghế, đôi mắt híp lại, cuối cùng vẫn gật đầu: “Thế cũng được.”

Thẩm Tinh Tuế sửng sốt.

Trương Thỉ vốn cho rằng hắn nhất định sẽ từ chối cũng ngạc nhiên không kém.

Đôi mắt Phó Kim Tiêu trầm lại nhưng trên mặt như cũ vẫn rất ôn hòa, thoạt nhìn rất có phong phạm của bậc tiền bối: “Nhưng không phải em đang bôi thuốc cho Trương Thỉ sao, anh thấy tình huống của cậu ấy cũng rất nghiêm trọng, nếu không……”

Thẩm Tinh Tuế xoay người nhìn về phía Trương Thỉ.

Trương Thỉ đột nhiên thấy áp lực: “Không sao đâu, tớ có thể tự mình làm, chị tớ cũng có thể giúp tớ.”

Thẩm Tinh Tuế lúc này mới nhìn sang Phó Kim Tiêu: “Vậy để em giúp anh.”

“Như vậy sao.”

Phó Kim Tiêu ngay lập tức ngồi xuống ghế cách đó không xa, động tác liền mạch tự nhiên, liếc nhìn Trương Thỉ một cái liền thu hồi, khóe miệng gợi lên: “Vậy làm phiền em rồi.”