Thẩm Tinh Tuế nghe được lời này thì hơi ngạc nhiên, hắn dò hỏi: “Là ai mời ta đi qua?”
Người giúp việc mỉm cười nói: “Là lão phu nhân.”
Thẩm Tinh Tuế đã từng nghe Từ Ân Chân nói qua, lão phu nhân làm mì nước rất ngon, tuy rằng mẹ hắn không nói thêm nhiều lắm, nhưng đại khái cũng có thể đoán được lão phu nhân hẳn là người tốt.
Thẩm Tinh Thần nói: “Em đi chào bà ấy một tiếng đi, lão phu nhân rất tốt, bà ấy từng cho anh rất nhiều bao lì xì đó!”
Ở trong thế giới đơn giản của Thẩm Tinh Thần, bao lì xì = người tốt.
Thẩm Tinh Tuế cười cười, gật gật đầu nói: “Được, vậy em qua luôn.”
Bọn họ cùng nhau xuyên qua đám đông giữa đại sảnh, bước qua cầu thang bằng gỗ đi lên lầu. Phong cách thiết kế ở nhà cũ Phó gia thiên hướng cổ điển tối giản, có thể cảm nhận được hơi thở lịch sử dày nặng từ khắp các ngóc ngách, từ tranh thư pháp treo trên tường, bình gốm với họa khắc cổ xưa đến những cây cột gỗ với nét chạm khắc tinh xảo, thể hiện sự tinh tế tuyệt mỹ.
Người giúp việc vừa đi vừa nói chuyện: “Ngài không biết đâu, trước lúc ngài đến lão phu nhân vẫn luôn nhắc đến ngài mãi.”
Thẩm Tinh Tuế dò hỏi: “Lão phu nhân biết tôi sao?”
“Biết chứ.” Người giúp việc mỉm cười: “Bà ấy thường xuyên xem tiết mục của ngài, nghe ngài hát.”
“……”
Thẩm Tinh Tuế lâm vào trầm tư.
Chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến, vì sao giọng hát của mình hình như đặc biệt thu hút người lớn tuổi?
Cái này hợp lý sao?
Nhưng cũng không phải chuyện xấu.
Hai người cùng nhau đi tới trước cửa một căn phòng, người giúp việc mở cửa giúp Thẩm Tinh Tuế, sau đó đứng sang một bên. Thẩm Tinh Tuế khẩn trương hít sâu một hơi, lúc này mới cất bước đi vào.
Trong phòng thoang thoảng mùi đàn hương, thanh nhã dễ ngửi.
Lão phu nhân đang ngồi trên sô pha, tay nàng đang cầm quyển sách liên tục lật mở, nghe được có người tiến vào thì quay đầu lại, lộ ra nụ cười: “Tuế Tuế, cháu đã đến rồi.”
Thẩm Tinh Tuế kinh ngạc nhìn lão phu nhân.
Nhìn không ra tuổi, rõ ràng không sai biệt lắm với bà nội nhà mình nhưng bảo dưỡng quá tốt, cho dù đầu đã bạc nhưng dung mạo vẫn hiện lên nét rực rỡ, nhã nhặn mà xinh đẹp.
Thẩm Tinh Tuế khom lưng: “Phó lão phu nhân, chào ngài ạ.”
“Không cần khách khí như vậy.” Lão phu nhân nói: “Cháu gọi ta là bà đi, hoặc là bà nội Phó cũng được.”
Thẩm Tinh Tuế cảm thấy như vậy thì không hợp lắm, nào có ai mới gặp đã nhận thân như thế. Ban đầu hắn còn muốn từ chối, nhưng đến khi đối diện với đôi mắt sáng ngời kia, cuối cùng vẫn không thể thốt lên lời cự tuyệt.
Lão phu nhân vẫy vẫy tay về phía hắn: “Cháu ngoan, đến bên cạnh bà, ngồi ở đây.”
Thẩm Tinh Tuế tiến gần, ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Còn đẹp hơn so với trên TV.” Lão phu nhân cười tủm tỉm nhìn hắn: “Rất giống với cha mẹ cháu.”
Thẩm Tinh Tuế được khen mà ngượng ngùng, thẹn thùng nói: “Cảm ơn ngài.”
Lão phu nhân lại bỗng thu liễm nụ cười, nàng thấp giọng: “Kỳ thật ngay từ đầu, thời điểm cháu còn chưa ra đời, nghe nói Lena tự mình đính hôn cho Kim Tiêu, bà đã không vui.”
Nội tâm Thẩm Tinh Tuế ngay lập tức nhắc lên.
Thực ra lúc được gọi đến, hắn có dự đoán sẽ nói về chủ đề này. Nhưng dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, hắn vẫn hoảng hốt theo bản năng.
Lão phu nhân lại nói: “Sau đó lại nghe nói có thể là một đứa bé trai, bà lại càng không vui. Tuy rằng kỹ thuật khoa học hiện đại phát triển tiên tiến, sẽ không đến mức tuyệt hậu, nhưng Phó gia từ trước đến nay đều là một mạch đơn truyền, nếu xảy ra cái gì ngoài ý muốn, gia nghiệp to lớn như vậy, ai sẽ gánh vác?”
Thẩm Tinh Tuế nghe lão phu nhân nói vậy, bàn tay không tự giác mà cuộn tròn lên, hắn lung tung đáp lời, trong lòng cũng rất loạn.
Tuy nhiên, lão phu nhân lại như hiểu được hắn đang nghĩ gì, trấn an vỗ bàn tay người đối diện: “Nhưng sau đó bà lại nghe đến chuyện xảy ra với nhà cháu, tuy rằng chưa từng gặp mặt nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có đôi chút hụt hẫng. Còn đứa nhỏ Kim Tiêu này nữa, năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi vẫn mà vẫn không có đối tượng, bà liền nghĩ trong đầu, nói không chừng kỳ thật hai đứa vốn có duyên phận, rất nhiều chuyện vốn nên thuận theo tự nhiên mới đúng.”
Thẩm Tinh Tuế nghe xong liền cảm thấy bối rối, hắn nói: “Ngài đánh giá cao cháu rồi, Phó lão sư vẫn luôn không có người yêu, chỉ là do chưa gặp được người phù hợp mà thôi.”
Lão phu nhân lắc lắc đầu.
Nàng như đang nghĩ tới cái gì đó, từ bàn bên cạnh cầm một quyển album. Nếu Thẩm Tinh Tuế nhìn không lầm, lúc hắn bước vào cửa, lão phu nhân vẫn đang xem quyển album này.
Lão phu nhân mở cuốn album ra, chỉ vào một bức ảnh: “Cháu đến xem.”
Thẩm Tinh Tuế ghé người lại, nhìn thấy một tấm ảnh chụp gia đình.
Mà trong tấm ảnh chụp này, người phụ nữ đứng bên cạnh ôm tay Phó tổng, lại không phải là dì Lena.
Thẩm Tinh Tuế kinh ngạc nói: “Người này là……”
“Nàng là mẹ ruột của Kim Tiêu, Ôn Vinh.” Lão phu nhân nhìn người phụ nữ trên ảnh chụp, có chút cảm khái nói: “Năm đó sức khỏe của Ôn Vinh lúc mang thai không tốt, lúc vào bệnh viện thì lại bị khó sinh, không được bao lâu liền qua đời.”
Thẩm Tinh Tuế đã từng nghe nói quan hệ giữa Phó lão sư và cha mình không được tốt, nhưng chưa bao giờ nghe nói còn có một tầng quan hệ như thế này.
Lão phu nhân cụp mắt nhìn người phụ nữ trong ảnh chụp, tiếp tục nói: “Sau khi Ôn Vinh chết, không tới hai năm, Lena lại vào cửa. Nàng cũng không tồi, luôn đối xử với Kim Tiêu như con ruột. Nhưng Kim Tiêu vẫn luôn cho rằng cái chết của Ôn Vinh là do cha của thằng bé.”
Thẩm Tinh Tuế: “Sao lại thế ạ?”
Vốn dĩ lão phu nhân cảm thấy việc xấu trong nhà không nên nói ra ngoài, nhưng đối phương là Thẩm Tinh Tuế, bà vẫn quyết định nói ra sự thật: “Bởi vì thằng bé hoài nghi cha mình nɠɵạı ŧìиɧ.”
Đồng tử Thẩm Tinh Tuế trừng lớn.
“Thời điểm Ôn Vinh sinh con, hắn vừa vặn đi công tác ở Mỹ chưa kịp về.” Lão phu nhân thở dài: “Lena cũng là người Mỹ, cũng có khả năng ở giữa có hiểu lầm gì đó nên thằng bé mới suy nghĩ lung tung. Nhưng đứa nhỏ Kim Tiêu tính tình bướng bỉnh, từ sau khi biết chuyện thì luôn bất hòa với cha mình, thậm chí trong thâm tâm cực kỳ kháng cự chuyện hôn nhân. Đã từng có một đoạn thời gian, bà thậm chí còn lo lắng thằng bé cả đời sẽ không có đối tượng.”
Trong lòng Thẩm Tinh Tuế vẫn đang chấn động, nhưng nghe xong những lời này thì mặt không nhịn được mà đỏ lên, nói lắp: “Ngài hiểu lầm rồi, cháu và Phó lão sư, không phải dạng quan hệ đó.”
Lão phu nhân lộ vẻ mặt chuyện này không sớm thì muộn sẽ xảy ra.
Thẩm Tinh Tuế không biết nên giải thích như thế cho phải, lại thấy lão phu nhân từ sau lưng lấy ra một con dấu, đưa cho Thẩm Tinh Tuế: “Đó là cháu trai bà, chẳng lẽ bà không hiểu tính nó hay sao. Biết được chuyện hai đứa, bà rất vui, đây là lễ gặp mặt, cháu đừng ghét bỏ.”
Thẩm Tinh Tuế vừa nhìn đã biết con dấu này không phải vật tầm thường, vội vàng trả lại: “Bà à, cái này quá mức quý trọng, cháu không thể nhận được.”
“Đây vốn sẽ là đồ của cháu.” Lão phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay hắn: “Bà cho thì cháu cứ nhận lấy.”
Thẩm Tinh Tuế đẩy qua đẩy lại hồi lâu, biết không thể lay chuyển được ý định của lão phu nhân, cuối cùng chỉ có thể nhận lấy.
Vừa lúc yến hội phía trước đã tiến hành đươc một nửa, chuẩn bị đến phần vũ hội, lão phu nhân liền bảo hắn xuống lầu chơi, Thẩm Tinh Tuế lúc này mới có thể thoát thân rời đi.
Vừa đến dưới lầu, liền nghe tiếng nhạc phát ra từ đại, bên trong còn xen lẫn tiếng dương cầm du dương.
Thẩm Tinh Thần thấy hắn thì không ngừng vẫy tay: “ Em xuống nhanh đi, sắp bắt bắt đầu rồi.”
Thẩm Tinh Tuế đến bên người hắn, nhìn về phía sân khấu trung tâm, vừa lúc thấy được Phó Kim Tiêu đang diễn tấu dương cầm. Người con trai ngồi nơi đó mặc một bộ tây trang màu xanh biển, ánh đèn trắng sáng nơi đại sảnh không ngừng đổ xuống, làm nổi bật sống lưng thẳng thắn, tư thái ưu nhã, tỏa ra mị lực hấp dẫn của người trưởng thành.
Xung quanh có không ít khách khứa, tất cả đều đang nghiêm túc lắng nghe.
Ngón tay thon dài trắng của tay Phó Kim Tiêu không ngừng nhảy múa trên từng phím đàn, trong ánh mắt của tất cả mọi người, hắn giống như vai chính được định sẵn sẽ luôn hấp dẫn mọi sự chú ý.
Thẩm Tinh Thần ở bên cạnh cảm khái: “Phó lão sư đàn quá hay.”
“Phải.” Thẩm Tinh Tuế nhìn người kia, chỉ nhẹ nhàng cười cười: “Hắn đã từng nói qua, âm nhạc chẳng phân đắt rẻ sang hèn, mỗi tác phẩm đều là độc nhất trong thế giới của người sáng tác.”
Vào cái đêm sau sinh nhật của Giản Trị.
Đêm đó hắn nhốt mình vào trong phòng, khóc đến mức không thể ngủ được. Ước mơ, tình yêu cùng niềm khao khát âm nhạc như rác rưởi bị người ta thoải mái giẫm đạp dưới chân, hắn chỉ có thể nhìn mà chẳng thốt lên nổi một câu.
Cũng là vào tối đó, hắn không cẩn thận click mở một video, trùng hợp là tiết mục biểu diễn âm nhạc mà Phó Kim Tiêu tham dự. Hình như hồi ấy là lúc Phó Kim Tiêu vừa xảy ra mâu thuẫn cùng bố mình, lẻ loi một mình đi vào giới giải trí, người trẻ tuổi không có bối cảnh tự nhiên phải chịu đối đãi không công bằng. Trong tiết mục hôm ấy, tác phẩm âm nhạc của hắn bị phê bình là không có nội dung, rẻ tiền, kém chất lượng, kém xa so với những người khác.
Khi ấy, chàng trai trẻ tuổi đang đứng trên sân khấu lại không vì những lời này mà lộ ra nét mặt khổ sở.
Phó Kim Tiêu đứng nơi đó, chẳng sợ vừa thất bại, giọng nói vẫn điềm đạm như cũ, nở nụ cười lễ phép, mở miệng nói: “Âm nhạc không phân đắt rẻ sang hèn, mỗi tác phẩm đều là độc nhất trong thế giới của người sáng tác.”
Những lời này làm giám khảo dưới đài không nhịn được mà tái mét mặt, lời sắp nói cũng nghẹn trong cổ họng.
Sau đó một năm, Phó Kim Tiêu lại lần nữa dự thi, bắt được ngôi vị quán quân, từ đây chân chính xông pha vào giới giải trí. Mà cũng là vào lúc ấy, Thẩm Tinh Tuế đã nhận được sự ủng hộ vô cùng lớn lao, vào thời điểm hắn mất niềm tin vào bản thân, Phó Kim Tiêu giống ngọn hải đăng trong đêm mưa bão, cho hắn hy vọng và sức mạnh.
Mãi đến hôm nay.
Phó Kim Tiêu vẫn là ngôi sao lộng lẫy trong cuộc đời của hắn, không ngừng tỏa sáng nơi trời cao, không ngừng được ngưỡng mộ và tôn trọng.
Âm nhạc vừa dứt, tiếng vỗ tay ào ào vang lên.
Vũ hội cũng coi như chính thức bắt đầu, những tiểu thư quần áo lộng lẫy sôi nổi tiến lên đi về phía Phó Kim Tiêu, nhanh chóng ngỏ lời:
“Phó tiên sinh, em có thể cùng ngài nhảy điệu nhảy không?”
“Ta muốn mời ngài nhảy một điệu.”
“Phó tiên sinh, liệu em có vinh hạnh được……”
Trong những buổi vũ hội khác, thông thường đều là đàn ông mời phụ nữ khiêu vũ, nhưng ngày hôm nay ở Phó gia, loại tình huống này lại đảo ngược lại hoàn toàn.
Phó Kim Tiêu đứng lên, dáng người cao lớn giúp hắn có thể nhìn xuống được mọi người. Trên mặt người đàn ông hiện lên nụ cười dối trá: “Cảm ơn mọi người đã coi trọng Kim Tiêu, đây là vinh hạnh của ta, bất quá mỗi người ở đây đều quá ưu tú, đúng là quá khó chọn……”
Các tiểu thư không ngừng liếc về phía những người xung quanh, đều thấy được địch ý trong mắt đối phương.
Trong lúc mọi người còn đang do dự, liền nghe được Phó ảnh đế nói: “Vì để công bằng, vậy dùng đóa hoa này để quyết định thì thế nào, nó dừng ở trên người ai, thì chính là người đó.”
Thoạt nhìn thì đúng là khá công bằng.
Mọi người vui vẻ đồng ý, Phó Kim Tiêu liền tùy tiện cầm đóa hoa ở phía sau lên, hoa hồng màu đỏ nằm trong trong tay hắn diễm lệ dị thường. Hắn vung tay lên, kết quả, bông hoa bay một đường parabol, đập thẳng vào đầu Thẩm Tinh Tuế đang thích thú xem diễn gần đó.
“Nha.”
Phó Kim Tiêu kéo dài giọng: “Trượt tay.”
“Nhưng vì quy tắc đã định, để cho công bằng.” Khóe miệng Phó Kim Tiêu gợi lên độ cung, ung dung nói: “Vậy đành phải là hắn, mọi người có ý kiến gì không?”
Các vị tiểu thư: “……”
Đúng là quá “công bằng”.
Phó Kim Tiêu cũng mặc kệ mọi người nghĩ thế nào, vượt qua thân mình các cô nương, đi tới trước mặt Thẩm Tinh Tuế, thấp giọng: “Đập trúng có đau không?”
Thẩm Tinh Tuế lắc lắc đầu, hắn chần chờ nói: “Đây là có ý gì?”
Phó Kim Tiêu hơi khom khom lưng, tư thái ưu nhã mà có lễ, đem cánh tay nâng lên, duỗi về phía Thẩm Tinh Tuế: “Ý của ta chính là, Thẩm tiên sinh, có thể có cơ hội mời ngài nhảy một điệu không?”
Gương mặt Phó Kim Tiêu ẩn hiện dưới ánh đèn lộ ra nét ôn hòa, thanh âm trầm thấp như câu hồn.
Thẩm Tinh Tuế có chút không dám tin mà chỉ tay ngược về phía mình: “Ta, ta sao?”
Phó Kim Tiêu câu môi: “Bằng không thì ai?”
“Nhưng ta đã lâu không khiêu vũ.”
“Không sao hết.”
“Nhưng ta không biết nhảy bước nữ ……”
Phó Kim Tiêu thong thả ung dung: “Ta nhảy.”
!!!
Không chỉ Thẩm Tinh Tuế chấn kinh rồi mà Thẩm Tinh Thần ở bên cạnh cũng sốc toàn tập.
Không ngờ lại có ngày nhìn thấy Phó Kim Tiêu mời người khác cùng nhảy điệu đầu tiên, thậm chí điều ly kỳ nhất ở đây là, người này có thể khiến cho Phó Kim Tiêu tự nhận sẽ nhảy bước nữ!
Thẩm Tinh Tuế vội vàng nói: “Không, không cần đâu Phó lão sư. Ta có thể thử nhảy bước nữ, chỉ là có khả năng sẽ chưa quen, ngài đừng thấy phiền là được rồi.”
Phó Kim Tiêu nắm tay hắn đưa vào sân nhảy.
Những nữ nhân khác có mặt ở hiện trường nhìn mà ngây người, các nàng nhìn chằm chằm canh gác cả đêm, nằm mơ cũng chưa dám nghĩ đến, vậy mà lại có người dám nẫng tay trên, hơn nữa đó lại còn là một thằng đàn ông!
Phó Kim Tiêu mang theo Thẩm Tinh Tuế khiêu vũ, động tác tự nhiên thuần thục.
Thẩm Tinh Tuế cảm nhận được vô số ánh mắt bất thiện đằng sau lưng, khẽ run rẩy hỏi chuyện: “Phó lão sư, ngài mời ta, có phải sẽ khiến một số người không cao hứng không?”
Phó Kim Tiêu nhàn nhạt lên tiếng: “Thế sao?”
Thẩm Tinh Tuế cẩn thận gật gật đầu.
“Các nàng vui hay không thì liên quan gì tới ta?” Phó Kim Tiêu đúng lý hợp tình, xoay cùng Thẩm Tinh Tuế một vòng, bàn tay vô cùng tự nhiên vòng qua eo người nào đó, hơi cúi đầu, bám vào bên tai Thẩm Tinh Tuế, thong thả nói: “Ta vui là được.”
“……”
Vành tai Thẩm Tinh Tuế chậm rãi bị nhiễm đỏ.
Giống như được ngâm trong hũ mật, cả người không biết phải làm sao, thậm chí vì hoảng quá mà hắn còn lỡ dẫm lên chân Phó Kim Tiêu.
Thẩm Tinh Tuế vội vàng: “Thực xin lỗi, Phó lão sư!”
Phó Kim Tiêu than thở một tiếng, bàn tay đang vòng qua eo Thẩm Tinh Tuế nhẹ nhàng chụp một cái, thanh âm đè nặng: “Nhẹ chút đi, bảo bối.”
!!
Thẩm Tinh Tuế chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp bên tai như đang trực tiếp thổi vào lòng mình.
Hắn không chỉ không không lấy lại được bình tĩnh mà càng làm càng lỗi, dẫm thêm vài cái vào chân người đối diện. Sau khi khúc nhạc kết thúc, Thẩm Tinh Tuế tự trách đến mức mặt đỏ như rỉ máu, ngay cả xin lỗi cũng phải lặp đi lặp lại mấy lần.
Phó Kim Tiêu lại không có ý khiển trách hắn.
“Tuế Tuế, khả năng khiêu vũ ....” Trên mặt người đàn ông mang theo nụ cười bất đắc dĩ, ôn nhu vỗ vỗ đầu hắn: “Về sau ngoại trừ ta, nhớ rõ đừng khiêu vũ với bất kỳ ai nữa.”
!!!
Thẩm Tinh Tuế vừa thẹn vừa giận.
Khả năng khiêu vũ của hắn thật sự kém đến vậy sao, ô ô!
Vũ hội mới diễn ra được một nửa Thẩm Tinh Tuế đã lui ra, hắn thật không thể chịu nổi nữa, vừa vặn Thẩm Tinh Thần cũng không khiêu vũ, liền lôi kéo hắn đến hậu viện chơi, món ngon trên bàn rất nhiều, cái gì cần có đều có.
Thẩm Tinh Thần nói: “Anh thật sự chết đói chết mất em biết không. Bánh kem ở đại sảnh ăn ngon thì ngon nhưng ngấy quá, ăn không vô, vẫn là sườn nướng ở đây ngon hơn.”
Thẩm Tinh Tuế đứng bên cạnh gặm gà rán không ngừng đồng tình.
Nhân sĩ giới thượng lưu không có việc gì liền thích xếp đầy cả một bàn điểm tâm tinh xảo, đẹp chứ không xài được, vẫn là thịt ngon hơn.
Thẩm Tinh Thần ăn được một nửa liền đề nghị: “Nga đúng rồi, Tuế Tuế, em đi xem Phó lão sư thế nào. Buổi tối phải bận bịu chuẩn bị, sau đó lại phải tham gia vũ hội gì đó, khẳng định chưa được ngụm nào vào bụng, nếu được thì em đưa cho Phó ca một ít.”
Thẩm Tinh Tuế cảm thấy anh trai nói có lý, hắn gật đầu: “Vâng.”
Từ sau khi vũ hội kết thúc, hắn hình như nghe được Phó Kim Tiêu nói muốn đi lên lầu nói chuyện với bà nội, vừa vặn hắn biết đường, có thể đứng đợi trên hành lang.
Thẩm Tinh Tuế bưng khay đồ ăn trong tay xuyên qua con đường đi lên trên lầu, dẫm từng bước lên cầu thang, dựa theo trí nhớ đi đến phòng Phó lão phu nhân, kết quả tòa nhà này quá lớn, hắn đi tới đi tới đến mức suýt thì lạc đường.
Mà trong phòng làm việc ở lầu hai, một hồi tranh chấp cũng đang diễn ra.
Phó tổng cực kỳ nghiêm khắc: “Ta hiện tại không phải đang thương lượng với con, tùy hứng cũng phải có mức độ chứ.”
Thanh âm Phó Kim Tiêu không nhanh không chậm, tuy rằng không nặng, nhưng cũng có thể nghe được tâm tình hắn đang không hề tót: “Nếu ông vốn đã không muốn thương lượng với tôi, cần gì phải giả vờ giả vịt nói mấy lời này.”
“Chẳng phải tất cả đều vì con hay sao.” Phó tổng nói: “Chẳng lẽ ta sẽ làm hại con, lấy năng lực hiện tại của con, đem Phó thị giao vào tay con cha rất yên tâm, về sau chờ con ngồi vào vị trí của ta, con sẽ hiểu rõ, đây không phải là lựa chọn sai lầm.”
Phó Kim Tiêu không ngừng cười lạnh: “Vậy hóa ra ông chưa từng hối hận, dù chỉ là một chút về lựa chọn trước kia của mình?”
Những lời này như chọc tới chỗ đau của Phó tổng.
“Phó Kim Tiêu!” Phó tổng tức giận mắng lớn: “Ta đã nói với con rất nhiều lần, chuyện của mẹ con chỉ là chuyện ngoài ý muốn, không liên quan tới Lena, cũng ……”
Phó Kim Tiêu nhướng mày: “Cũng không phải là lỗi của ông, đúng không?”
Phó tổng bỗng nhiên im lặng.
Phó Kim Tiêu cười lạnh một tiếng: “Ông biết rõ ngày dự sinh của mẹ tôi là vào ngày nào, vậy mà phải nhất định tự mình bay đến Mỹ, hợp đồng kia quan trọng đến mức đó sao?”
“Hợp đồng rõ ràng đã kết thúc được hai ngày, nhưng ông không hề quay trở lại, ngược lại còn rời công đến một nơi khác.” Thanh âm Phó Kim Tiêu dừng một chút, khẽ châm chọc: “Cho nên cái chết của mẹ tôi, không chút can hệ tới ông, đúng không?”
Khó sinh, có lẽ đúng là không quan hệ cùng người đàn ông này.
Nhưng mẹ của hắn, ngay thời khắc trước khi qua đời, vào thời điểm cần chồng mình nhất, đã tuyệt vọng đến bao nhiêu?
Phó tổng thở dài: “Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ta không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, ta cho rằng sẽ không có việc gì.”
Ý mỉa mai nơi đáy mắt Phó Kim Tiêu ngày càng đậm.
“Hơn nữa ta cưới Lena, chẳng phải nàng cũng đã đối xử với con rất tốt hay sao?” Phó tổng nhìn con trai: “Ta cho rằng con chưa từng gặp qua Ôn Vinh, Lena sẽ là mẹ con, chăm sóc tốt cho con, sẽ không để thời thơ ấu của con phải tiếc nuối……”
Phó Kim Tiêu không nói một lời.
Phó tổng nhìn đứa con trai kiêu ngạo của mình, biết rõ tính tình hắn quật cường, liền quyết định nhân nhượng, nhẹ giọng nói: “Được rồi, ta cũng không ép con nữa, lúc trước ta có nói chuyện với con về vị thiên kim nhà Vương thị, con không thích thì thôi. Ta nghe nói đứa con trai nhỏ của Thẩm gia đã trở lại, con cũng biết giao hảo giữa Thẩm gia và nhà chúng ta, ta thấy hình như con cũng rất vừa lòng với thằng bé……”
Thẩm Tinh Tuế tìm nửa ngày cũng chưa tìm được đường ra, ngay thời điểm muốn từ bỏ thì đi ngang qua một gian phòng, vừa lúc nghe được tiếng nói chuyện ở bên trong, có chút quen thuộc, khiến cho hắn bất giác mà dừng chân.
Phó tổng tiếp tục nói: “Nếu con cũng cảm thấy Thẩm Tinh Tuế không tệ, có thể tiếp xúc với thằng bé nhiều hơn.”
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt, đây không phải giọng Phó tổng sao?
Lời này là có ý gì……
Bởi vì không nghe được toàn bộ, Thẩm Tinh Tuế vừa khẩn trương vừa tò mò. Hắn vẫn luôn không dám đề cập chuyện hôn ước với Phó Kim Tiêu, cũng không biết Phó ảnh đế rốt cuộc nghĩ như thế nào.
Tiếp đó
Trong phòng quả nhiên vang lên thanh quen thuộc âm, là giọng Phó Kim Tiêu, lạnh lùng, vô cảm, xen lẫn ý mỉa mai: “Đến chuyện này mà ông cũng tính toán cho được?”
Phó tổng nói: “Con không muốn sao?”
“Ông biết tôi ghét nhất điều gì ở ông không?” Phó Kim Tiêu nâng lên mắt lên nhìn về phía người đối diện, khí thế mãnh liệt, ánh mắt mang theo tia căm thù: “Ông cái gì cũng cho rằng, ông nghĩ chỉ cần ông cho rằng thế nào thì người khác sẽ thế đấy sao? Chuyện của tôi không tới phiên ông nhúng tay, đến nỗi việc hôn nhân đại sự, cũng tuyệt đối không bao giờ có khả năng chỉ bởi vì các ngươi đã định ra cái hôn ước nào đó rồi ép buộc thì tôi sẽ tuân theo, ông hiểu chưa?”
Phó tổng tức đến nỗi thở phì phò, không thể nói được gì.
Ông ta hiện tại đã hoàn toàn hiện rõ, đứa nhỏ này dù là trong quá khứ hay là hiện tại, không phải là người bản thân có thể tùy ý khống chế.
Thẩm Tinh Tuế đứng ngoài cửa cứng đơ không thể động dậy, nếu như lúc trước trong lòng hắn còn tồn tại chút ít ảo tưởng không nên có, thì giờ khắc này cũng đã hoàn toàn buông xuống. Quả nhiên, hôn ước gì đó vốn dĩ đã rất buồn cười, trước nay Phó Kim Tiêu không phải là người bị quy tắc trói chặt, sao có thể chỉ vì hôn ước mà cùng mình ở bên nhau?
Thẩm Tinh Tuế, ngươi rốt cuộc suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy.
Hắn như người mộng du mà rời đi, vòng qua ngã rẽ, không ngờ lại tìm thấy phòng mà bản thân đang tìm, phòng của lão phu nhân.
Vừa lúc người giúp việc đang nâng lão phu nhân ra cửa, lão nhân gia vừa nhìn thấy Thẩm Tinh Tuế thì vui mùng: “Tuế Tuế, sao cháu lại tới đây, là tới tìm bà sao?”
Thẩm Tinh Tuế không biết nói cái gì, cũng đành phải gật gật đầu.
Lão phu nhân mẫn cảm nhận thấy sắc mặt hắn không ổn: “Cháu làm sao vậy?”
“Không có gì đâu ạ.” Thẩm Tinh Tuế miễn cưỡng tươi cười, hắn như nhớ tới cái gì đó, lại nói: “Bà à, đúng lá cháu có chuyện muốn nói.”
Phó lão phu nhân hồ nghi nhìn Thẩm Tinh Tuế một cái, tổng thể vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng nàng không có cự tuyệt, chỉ nhẹ nhàng nói: “Được, cháu vào phòng cùng bà.”
Thẩm Tinh Tuế không đi theo, hắn chỉ đem con dấu lúc nãy vừa nhận đưa ra, sau đó kính cẩn đặt lại vào tay lão nhân gia, sau đó khom lưng: “Thực xin lỗi bà, cháu đã cẩn thận suy xét qua, con dấu này quá quý giá, cháu không thể nhận được.”
Lão phu nhân vội vàng đỡ lấy hắn: “Tuế Tuế, bà không phải đã nói rồi sao, đây vốn là đồ của cháu.”
Thẩm Tinh Tuế lắc đầu nói: “Không phải, đây không phải là của cháu. Cháu tin rằng chủ nhân tương lai của con dấu chắc chắn sẽ thích hợp hơn nhiều so với cháu, càng có lý do để nhận nó hơn. Cháu biết tâm ý của bà, nhưng mà hiện tại cháu không có lý do và cũng không xứng có được nó, cảm ơn bà rất nhiều, cháu xin đi trước.”
Lão phu nhân ngây ngốc nhìn Thẩm Tinh Tuế cúi đầu chào mình rồi rời đi, rõ ràng vừa nãy còn rất tốt, sao bây giờ lại thế này.
……
Bà vừa đi vừa nghi hoặc, không biết chuyện gì đã xảy ra. Ai ngờ lúc mới quẹo vào, vừa vặn đυ.ng phải Phó Kim Tiêu vừa cãi nhau một trận xong, sắc mặt Phó ảnh đế không hề tốt, nhưng khi nhìn thấy bà nội vẫn nhỏ nhẹ chào hỏi.
Lão phu nhân vẫy tay gọi hắn: “Cháu tới đây, ta hỏi cháu chút chuyện.”
Phó Kim Tiêu dò hỏi: “Làm sao vậy ạ?”
“Cháu…… cháu cãi nhau với Tuế Tuế à?” Lão phu nhân chần chờ: “Hay là, thằng bé đá cháu rồi?!!!”