Nghe thấy phải làm chuyện này, Thẩm Tinh Tuế cảm thấy nội tâm đã có chút hỏng mất.
Không phải vì nguyên nhân gì khác, mà là bởi vì, hắn thật sự sợ loại hành vi vô lễ này sẽ gây chán ghét, vốn dĩ hắn thật vất vả mới có thể cùng Phó Kim Tiêu có chút giao tình, trong mắt thần tượng đã được tính là hậu bối không quá xa lạ, ai ngờ mới đó đã bị phái đi làm loại chuyện này.
Nếu như thật sự bị ghét, hắn khẳng định khổ sở muốn khóc.
Đạo diễn còn ở nơi đó nói mát: “Tuế Tuế a, đừng làm chậm trễ thời gian a, nhanh lên đi thôi, đi sớm về sớm.”
Lời này nghe như là chết sớm đầu thai sớm vậy.
Thẩm Tinh Tuế không còn cách nào, nếu đã quyết định tham gia thì cũng không thể làm cho qua loa xong chuyện được, đành mặc quần áo tử tế , rửa mặt đánh răng đơn giản rồi ra cửa.
Trời lúc này mới vừa sáng.
Bên ngoài sắc trời mông lung, trấn nhỏ sát ngay cạnh núi, nhìn qua khung cửa cách đó không xa sẽ thấy mảng lớn núi đồi uốn lượn tạo thành tuyến, mây mù lượn lờ len lỏi giữa những rặng đồi, bên trong sơn trang vẫn chìm trong an tĩnh, thỉnh thoảng mới có vài tiếng chim hót lanh lảnh, tạo nên khung cảnh tường hòa chi ý.
Đạo diễn nhỏ giọng thúc giục: “Mau đi.”
Thẩm Tinh Tuế lúc này mới đem ánh mắt đặt lên phòng bên cạnh, trong lòng không khỏi thở ra một hơi, lúc này mới chậm rãi bước tới trước cửa phòng Phó Kim Tiêu.
Khán giả phòng phát sóng trực tiếp như có lửa đốt:
“Tuế Tuế đã vào trạng thái thấy chết không sờn rồi.”
“Ta là fans Phó ca, vốn dĩ là có hơi ghen, nhưng nhìn bộ dạng hắn hiện tại, ta không nhịn được cười.”
“Thực xin lỗi, tuy rằng có điểm đáng thương, nhưng không ngừng cười được.”
“Tuế Tuế thật sự quá đáng yêu a.”
Vốn dĩ tính cách Thẩm Tinh Tuế thuộc kiểu không tranh không đoạt, với việc tranh giành thời lượng cũng không quá mặn mà, nhưng ngược lại sự thành thật, thái độ nghiêm túc đối với công việc, nỗ lực trong thầm lặng đã để lại ấn tượng khó phai trong lòng khán giả, mà dần dần dõi theo theo bước chân của hắn, liền không nhịn được mà yêu thích.
“Kẽo kẹt”
Cửa được đẩy nhẹ ra.
Cả người Thẩm Tinh Tuế tiến vào trạng thái đề phòng cao độ, hô hấp không tự giác thả nhẹ, thậm chí còn dùng tay ra hiệu với người quay phim phía sau nhẹ nhàng.
Bố cục trong phòng cũng không quá khác biệt với phòng những người còn lại, hơi lạnh điều hòa không ngừng phả lêи đỉиɦ đầu, cực kỳ an tĩnh, Thẩm Tinh Tuế giống như trộm nhẹ nhàng tiến vào, dựa vào chút ánh sáng ít ỏi hắt từ khe cửa mà lần mò vị trí của Phó Kim Tiêu, rốt cuộc cũng đi đến trước giường.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp còn phấn khích hơn hắn nhiều:
“A a a ta thấy được rồi!”
“Phó ca lúc ngủ cũng thật soái.”
“Lão công, lão công ta muốn ngủ cùng lão công!”
Thẩm Tinh Tuế lại không vui sướиɠ nổi như các nàng, nhìn nam nhân nằm trên giường nhắm mắt ngủ say, phía dưới còn một tầng ẩn hiện một tầng tím đen nhợt nhạt, không khỏi đau lòng.
Người quay phim phía sau không ngừng ra hiệu cho hắn, bảo hắn nhanh lên.
Thẩm Tinh Tuế hít sâu một hơi, chậm rì rì tiến gần về phía trước, do dự nửa ngày cũng không dám thật sự khom lưng hôn vào môi người đối diện. Nam nhân trên giường đang ngủ khá say, tóc rủ xuống che đi sườn mặt góc cạnh, ngày thường luôn một bộ hiền lành vô hại, nhưng lúc chìm vào giấc ngủ, cảm giác thanh lãnh đạm mạc bất giác lộ ra, cho người ta cảm giác giống như cao lãnh chi hoa, chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn.
Thật sự sẽ hôn sao……
Nhưng mà… hình như cũng có chút muốn hôn hắn.
Thẩm Tinh Tuế không thể không thừa nhận, tuy rằng hắn sợ hãi cùng ngượng ngùng, nhưng lúc thật sự đứng ở chỗ này, loại tham niệm như ích kỷ nơi đáy lòng bắt đầu không chịu khống chế được mà nảy sinh, bành trướng.
Người quay phim lại lặng lẽ chọc hắn, không tiếng động ra hiệu: “Mau một chút.”
Phòng phát sóng trực tiếp chờ đến tim gan cồn cào:
“GKDGK”
“Ta thật sự vội muốn chết, muốn ta ấn đầu luôn sao!”
“Ta hận không thể làm người thay thế, thật sự!”
“Tuế Tuế làm nhanh đi a?”
Ngay thời điểm đỉnh đầu mọi người đều sắp bốc hỏa, Thẩm Tinh Tuế vẫn luôn trong trạng thái khẩn trương rốt cuộc cũng hành động.
Thẩm Tinh Tuế dựa vào mép giường, nhẹ nhàng hạ eo, cúi đầu nhìn về phía Phó Kim Tiêu, yên lặng ngắm nhìn chuyên chú, sự ôn nhu đong đầy nơi đáy mắt, động tác nhẹ nhàng hòa hoãn, khoảng khách vì động tác của hắn mà chậm rãi thu hẹp, mặt đối mắt với Phó Kim Tiêu, môi hai người cũng gần trong gang tấc.
Nghĩ đến cạnh tượng sắp xảy ra, tay người quay phim đã cũng đổ ra một tầng mồ hôi.
Nếu Thẩm Tinh Tuế thật sự nguyện ý, dưới tình huống như thế này, hắn đương nhiên có thể trực tiếp hôn môi, có lý do chính đáng, thời cơ cũng hoàn hảo, đồng thời cũng có thể nhân cơ hội thực hiện mộng tưởng bất kì fan nào cũng mong đợi được làm với thần tượng.
……
Trong phòng chìm vào yên lặng.
Nửa ngày
Thẩm Tinh Tuế mới chậm rãi hơi mình về phía, thành kính mà chân thành, đặt ngay giữa trán Phó Kim Tiêu nụ hôn nhẹ nhàng, thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại mang ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Tuy nhiên, ngay thời điểm Thẩm Tinh Tuế hôn xong muốn bứt ra, người nằm trên giường vẫn luôn ngủ sau bỗng nhiên mở choàng mắt, đôi con người ngăm đen thâm thúy nơi nào có nửa điểm buồn ngủ, bàn tay vung lên kéo lấy người đang chuẩn bị đi, Thẩm Tinh Tuế chỉ cảm thấy một trận nghiêng trời lệch đất, thân thể không kịp phản ứng, kinh hoảng thất thố mở to hai mắt.
Phó Kim Tiêu nhìn hắn cười cười, thanh âm mới vừa tỉnh ngủ âm trầm thấp mà hàm chứa tê dại: “Buổi sáng tốt lành.”
……
Mặt Thẩm Tinh Tuế đỏ bừng một mảnh.
Rõ ràng là hắn trộm hôn người ta, vậy mà người ngượng ngừng đỏ chín cả mặt lại là hắn, lắp bắp: “Sớm, buổi sáng tốt lành.”
“Đồng chí tiểu Thẩm đúng là có nhã hứng.” Khuôn mặt Phó Kim Tiêu sát gần trong gang tấc, câu môi cười nhạt: “Sáng sớm tinh mơ mới rời khỏi giường, đây là đang làm cái gì.”
Thẩm Tinh Tuế quẫn bách, nội tâm thầm gào thét nghĩ ta làm cái gì chẳng phải ngươi đã biết rồi sao?
Nhưng Phó Kim Tiêu vẫn im lặng không nói một lời, một bộ đang đợi đáp án làm Thẩm Tinh Tuế không dám không thành thật, vội vàng nói: “Ta đang làm nhiệm vụ tiết mục tổ giao cho ta.”
Phó Kim Tiêu: “Hả?”
Thẩm Tinh Tuế nói tiếp: “Yêu cầu ta phải dùng nụ hôn đánh thức tất cả mọi người.”
Phó Kim Tiêu nhướng mày, ý vị không rõ.
Thẩm Tinh Tuế cho rằng hắn tức giận, vội vàng nói: “Thực xin lỗi Phó lão sư, ta không phải cố ý!”
Phó Kim Tiêu nói: “Cho nên ngươi liền thừa dịp ta đang ngủ, thật sự hôn ta?”
Thẩm Tinh Tuế trung thực gật gật đầu, nhưng phát hiện Phó Kim Tiêu vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm mình thì hơi hoảng, tiếp tục bổ sung một câu: “Ta, ta không có làm mấy chuyện không quy củ khác, không hôn ở mấy chỗ nhạy cảm, chỉ hôn trên trán thôi, thật đó, ngài đừng giận!”
Phó Kim Tiêu cúi đầu nhìn hắn, con ngươi sâu thẳm xen lẫn chút ý vị không rõ, nhìn Thẩm Tinh Tuế mạc danh khẩn trương, hầu kết khẽ lăn lộn.
“Sách”
Phó Kim Tiêu khẽ thở dài một hơi, ngón tay thon dài trắng nõn chỉ chọc chọc trán Thẩm Tinh Tuế, thanh âm trầm thấp mang theo chút bất đắc dĩ sủng nịch: “Đồ nhát gan.”
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt: “A?”
Phó Kim Tiêu lại thả hắn ra rồi đứng dậy: “Không phải còn có nhiệm vụ đi gọi những người khác dậy nữa sao?”
Thẩm Tinh Tuế lúc này mới kịp phản ứng: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Tưởng tượng đến cảnh phải đi thức những người khác rời giường, lại còn cho mỗi người một nụ hôn sáng sớm, Thẩm Tinh Tuế liền cảm giác đây mới là khổ hình chân chính, tra tấn đích thực, trong nháy mắt hận không thể chui xuống đất cho xong chuyện.
Thẩm Tinh Tuế thở dài một hơi.
Phó Kim Tiêu ngồi bên cạnh, cầm lấy ly nước trên bàn uống mấy hớp, nam nhân vừa mới tỉnh dậy không biết vì sao nhìn qua có chút nguy hiểm, nghiêng người liếc hắn một cái: “Như thế nào, không muốn đi?”
Thẩm Tinh Tuế vẻ mặt đầy đau khổ: “Đây là nhiệm vụ trừng phạt, bởi vì ngày hôm qua chúng ta đi lối tắt, cho nên bây giờ bắt buộc phải đi gọi mọi người rời giường.”
Phó Kim Tiêu nhướng mày, ánh mắt dừng lại trên người cameraman, khóe miệng nâng lên nụ cười nhạt nhẽo, thanh âm ôn hòa nhưng vô hình khiến người nghe khẩn trương: “Còn có chuyện này?”
Người quay phim cảm giác như sau lưng có kim chích, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu.
Phó Kim Tiêu thoạt nhìn phi thường thông tình đạt lý, ôn hòa: “Sắp xếp của đạo diễn cũng là hợp tình hợp lý, chúng ta đương nhiên sẽ tuân theo.”
Đạo diễn cách đó không xa cũng cảm giác sau lưng chợt lạnh.
Phó Kim Tiêu cười càng thêm hiền lành, nói với Thẩm Tinh Tuế: “Nếu như vậy ngươi nhanh đi đi, đừng để chậm trễ thời gian.”
Thẩm Tinh Tuế hiểu kéo dài cũng không tốt, liền ra cửa đến phòng của Thẩm Tinh Thần ngay bên cạnh, tuy rằng là anh trai ruột của mình, nhưng tính tình ngủ nướng lại không hề giống nhau, muốn thức tiểu thiếu gia dậy cơ hồ phải tốn không biết bao nhiêu là sức lực, thời điểm điểm hai người đang giằng co, bỗng nhiên ——
Điều hòa ngừng.
Đèn trong phòng cũng tắt ngúm.
Nhiệt độ trong phòng bắt đầu chậm rãi tăng lên.
Đến khi Thẩm Tinh Tuế đã xong xuôi, chuẩn bị đi kêu những người khác, lại nhìn thấy những phòng còn lại đều đã mở hết cửa sổ ra, sáng tinh mơ không cần người kêu, tự mình tỉnh giậy.
Ninh Trạch mông lung: “Sao lại thế này, cúp điện?”
“Ta đang ngủ ngon mà, sao lại nóng như vậy?” Lý Nhứ An cũng từ trong phòng đi ra: “Công tắc nguồn điện ở chỗ nào, có phải có vấn đề gì hay không?”
Thẩm Tinh Tuế choáng váng.
Lúc mọi người còn đang tò mò nghi hoặc, Phó Kim Tiêu đã từ tốn từ hành lang đi ra, Phó ảnh đế đã sớm mặc quần áo chỉnh tề, thoải mái dựa vào hành lang bên cạnh, tinh thần sáng láng: “Sớm.”
Những người khác sôi nổi tiếp lời.
Thẩm Tinh Thần còn chưa tỉnh ngủ bắt đầu than phiền: “Khi nào mới có điện lại vậy, buồn ngủ quá a, còn muốn trở về ngủ lại a.”
Đạo diễn vốn đang nghĩ đến trình tự an hôn, không nghĩ tới phòng cho khách bỗng dưng bị cắt điện, đến nỗi là ai làm chuyện này, hắn cũng không dám hỏi, cũng không dám nói.
Bất quá cũng may là độ nóng cần thiết cho chương trình cũng đã đạt được, cho nên giai đoạn tiếp liền phối hợp dựa theo trình tự: “Buổi sáng tốt lành, hôm nay chúng ta yêu cầu phải dậy sớm một chút, tối hôm qua mọi người đều đã xem qua thẻ nhiệm vụ rồi chứ?”
Một câu làm chút buồn ngủ còn sót lại trong đầu mọi người nháy mắt thanh tỉnh đi rất nhiều.
Bốn mắt nhìn nhau, tất cả đều nhìn thấy sự hoài nghi.
>
/>
Thẩm Tinh Thần là người đầu tiên mở miệng: “Ta là người tốt, là thị vệ bảo về Vương gia, dù sao trong số các ngươi ai là sát thủ thì tự nguyện đứng ra đi, nể tình người ngoan ngoãn tự thú chúng ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Những người khác đều cười ầm lên:
“Chúng ta cũng là người tốt a.”
“Đúng vậy đúng vậy ta cũng là tốt.”
An Nhiễm dò hỏi một lần nữa: “Vương gia là ai nha, cũng nói ra luôn, tiện cho việc mọi người tập trung bảo vệ.”
Thẩm Tinh Tuế im lặng nhìn hắn không nói một lời, Phó Kim Tiêu bên cạnh lành lạnh nhìn thoáng qua An Nhiễm, mở miệng: “Sau đó để sát thủ cũng biết Vương gia là ai, chuẩn bị tốt phương án động thủ?”
Hiện tại cũng không biết vị sát thủ kia rốt cuộc sẽ dùng phương thức gì để loại bỏ người chơi, thậm chí có khả năng hắn không chỉ có thể gϊếŧ Vương gia, cũng có thể gϊếŧ luôn người tốt.
An Nhiễm hơi nghẹn, chỉ đành ngượng ngùng cười cười: “Chúng ta người tốt chiếm đa số, còn sợ không bảo vệ được Vương gia sao?”
“Ai nói cho ngươi sát thủ chỉ có một người?” Phó Kim Tiêu tư duy kín đáo: “Trên tấm card có đánh dấu số lượng sao?”
Lời vừa dứt, không khí thoáng chốc tĩnh lặng.
Ngày hôm qua trong tấm card đúng là có đề cập đến sự xuất hiện của sát thủ, chẳng qua là tự mọi người cho rằng sát thủ chỉ có một người, nhưng lại không cẩn thận nghĩ lại, khả năng số lượng sát thủ còn có thể nhiều hơn!
Khán giả phòng phát sóng trực tiếp cũng cảm khái:
“Phó Kim Tiêu, khủng bố như vậy.”
“Ta rốt cuộc cũng biết vì sao không đưa cho hắn thẻ sát thủ rồi.”
“Ha ha ha, nếu vậy chẳng sợ không còn người sống.”
“Đạo diễn đúng là nhìn xa trông rộng!”
Lúc này đã không còn phát kiến nào được đưa ra, đạo diễn mỉm cười nói: “Kỳ thật số lượng người tốt vẫn tương đối nhiều, mà chúng ta còn có nhiệm vụ cơ mà, chỉ cần người chiến thắng thử thách đều sẽ đạt được thẻ gợi ý, mỗi thẻ như vậy đều chứa các manh mối liên quan tới thân phận của tên sát thủ, chỉ cần mọi người có thể giải mã được những điều này, là đã có thể tính là khiêu chiến thành công.”
Tiếp theo
Đạo diễn đưa ra nhiệm vụ ngày hôm nay: “Tối hôm qua đã ở trọ tại sơn trang, tiền nghỉ chân ở nơi này kỳ thật đều là ghi nợ, cho nên hôm nay mọi người phải xuống trấn nhỏ tìm công việc, kiếm đủ tiền để đảm bào cơm no áo ấm, yêu cầu trước khi mặt trời lặn phải kiếm được 1000 trả tiền phòng, đương nhiên, người kiếm được nhiều nhất hôm nay sẽ là người chiến thắng, có thể đạt được manh mối.”
Ngày đầu tiên đã phải kiếm tiền?!.
Mọi người kinh ngạc, bất quá nghe được có thể đổi lấy manh mối thì ít nhiêu cũng vực dậy ý chí chiến đấu, tinh thần nháy mắt tăng cao.
Đạo diễn bố trí xong nhiệm vụ liền tuyên bố: “Được rồi, mọi người bắt đầu hành động đi.”
Đồ Nhã phát hiện trọng điểm vấn đề: “Đạo diễn, vậy bữa sáng đâu?”
Đạo diễn làm như lúc này mới nhớ tới, thoải mái trả lời: “Vấn đề này mọi người tự thân vận động đi a, các ngươi đều đã là người trưởng thành, hẳn là đã học được cách tự lực cánh sinh, đương nhiên, nếu các ngươi thật sự không có đồ ăn, chúng ta cũng đã chuẩn bị sẵn mấy khay bánh nướng lớn, có thể cho các ngươi mượn tạm ăn đỡ đói.”
Mọi người:……
Vậy thật đúng là cảm ơn ngươi.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp thực vui vẻ:
“Đạo diễn thật sự quá chó má mà.”
“Ha ha ha, đói bụng làm công.”
“Ai nghĩ ra được cái này chứ.”
Bánh nướng được tiết mục tổ cấp chuẩn bị có thể nói là ăn không mùi ngửi không vị, hơn nữa còn khô cứng nhai đến sái quai hàm, Thẩm Tinh Tuế còn đỡ một chút, thời gian trước phải trải qua vất vả ăn đã quen, nhưng những người còn lại thì khó nói.
An Nhiễm lúc này từ trong phòng đi ra tới, mỉm cười nói: “Mọi người đều đói bụng sao, ta nơi này vừa vặn có ít bánh quy tự tay làm ở nhà, nếu mọi người không ngại thì ăn tạm một chút, ít nhất cũng được no bụng!”
Quả thực là cứu tinh.
Mọi người nghe xong đương nhiên liền từ bỏ bánh nướng trong tay, ngược lại đi ăn điểm tâm ngon ngọt thơm lừng.
Thẩm Tinh Tuế không lấy, hắn tiếp tục gặm bánh, An Nhiễm thấy vậy tự mình đi tới, lấy một cái đưa cho Thẩm Tinh Tuế: “Tuế Tuế, ngươi cũng ăn một chút đi?”
Thẩm Tinh Tuế lễ phép nói: “Không sao đâu, ta ăn bánh nướng được rồi.”
An Nhiễm hơi nhăn mặt, có chút ủy khuất nhìn Thẩm Tinh Tuế, nhẹ giọng: “Tuế Tuế, ta làm bánh mất khá nhiều công sức, hơn nữa ngươi xem Đồ Nhã lão sư bọn họ đều ăn, ngươi cũng nếm thử một chút không được sao, ta chỉ là muốn chia sẻ cùng ngươi thôi.”
Thẩm Tinh Tuế nhìn điểm tâm làm thật sự không muốn ăn, hắn đã bị mấy trò mèo của An Nhiễm làm cho ám ảnh tâm lý.
Mà An Nhiễm lại giống như không nhìn ra hắn thật sự muốn cự tuyệt, còn cầm điểm tâm kiên trì đứng bên người Thẩm Tinh Tuế, một bộ nhiệt tình thân thiết.
Người xem cũng hơi cảm khái:
“Một khối bánh mà thôi, làm gì phải ngượng ngùng xoắn xít như vậy.”
“Nhiễm Nhiễm cũng chỉ là có hảo tâm a.”
“Thẩm Tinh Tuế cũng quá khó ở chung rồi.”
An Nhiễm kiên trì làm Thẩm Tinh Tuế không thể không nhả ra, hắn đành cầm lấy một khối điểm tâm lên rồi cười cười: “Cảm ơn.”
Thẩm Tinh Thần ngồi cạnh cũng được chia một khối, kỳ thật món bánh này ăn lên đặc biệt mềm xốp ngon miệng, người bình thường ăn thì cũng khó ngửi ra được hương vị, nhưng Thẩm Tinh người này cùng những người khác không giống nhau, tiểu thiếu gia từ nhỏ đến lớn bao nhiêu món sơn trân hải vị đã nếm đủ, sớm đã dưỡng ra một cái lưỡi nhạy cảm, cơ hồ thứ gì đến trong miệng đều có thể phân biệt ra được mùi vị.
Thẩm Tinh Thần cắn một ngụm, nhíu nhíu mày: “Sao lại có vị rong biển vậy.”
Thân mình An Nhiễm thoáng cứng đờ, cười trừ: “Sao có thể chứ?”
“Thật sự có à.” Thẩm Tinh Thần trừng hắn một cái: “Chẳng lẽ ta lại nói điêu cho ngươi sao?”
An Nhiễm lập tức túng quẫn, cắn răng phủ nhận: “Không phải, ta không phải có ý đó, nhưng trong bánh này thật sự không có rong biển, chỉ là bơ và kem, không có vấn đề gì.”
Thẩm Tinh Thần thoáng nghi hoặc rồi cũng bỏ qua: “Phải không vậy, chẳng lẽ là lưỡi ta có vấn đề.”
Thẩm Tinh Tuế nghe được lời này đáy mắt nhìn An Nhiễm chợt lạnh băng.
Hắn dị ứng với rong biển, ăn vào người sẽ lập tức nổi mẩn đỏ, hơn nữa thân thể cũng sẽ có phản ứng không thoải mái.
Chuyện này An Nhiễm đương nhiên biết, vậy món ăn kia rốt cuộc có rong biển hay không, và nếu không phải như lời An Nhiễm đã nói, vậy mục đích của hắn là gì? Thẩm Tinh Tuế thoáng nghĩ đến khả năng nào đó, trong lòng không nhịn được mà lạnh lẽo.
Một hồi sau, tất cả đã ăn uống no say rời khỏi nhà trọ.
Mọi người đều muốn phân công nhau chuẩn bị bắt đầu việc, nhanh chóng trả nợ tiền sinh hoạt phí, lúc ra tới cổng lớn của nhà trọ, bỗng nhìn thấy một chú chó nhỏ không biết từ đâu ra, hình như đã đói bụng rất lâu mà cứ nhìn chằm chằm vào bọn họ, bộ lông xù màu vàng chói thoạt nhìn thật xinh đẹp, chẳng qua là do lăn lộn nhiều nơi mà trở nên có chút dơ cũ.
An Nhiễm vẫn luôn là một tiểu thiên sứ thiện lương tốt bụng, chỉ vào chú chó nhỏ: “Oa, là cún con.”
Lý Nhứ An dừng bước chân: “Hình như là chó hoang thì phải.”
“Nhìn đáng thương quá.” Trên khuôn mặt trắng nõn của An Nhiễm hiện lên vẻ không đành lòng: “Ngươi xem, nó thoạt nhìn đang rất đói bụng, người gầy tóp cả rồi.”
Trên người chó nhỏ không biết từ nơi nào nhiễm chút bùn đất, nhìn thấy một đám người xuất hiện cũng không hề sợ hãi, thậm chí còn vui tươi hớn hở chạy tới, nhưng An Nhiễm mới vừa rồi còn nói nó đáng yêu này nọ bỗng giật mình, ngay lập tức lui về phía mấy bước.
Thẩm Tinh Thần không nhịn được phun tào: “Ngươi nếu thấy nó thật sự đáng thương, liền cố kiếm thật nhiều tiền mua cho nó đồ ăn đi.”
An Nhiễm lại lộ ra vẻ khó xử: “Nhưng hiện tại ta không có tiền, trên người cũng không mang theo đồ ăn, hơn nữa buổi tối trở về lỡ nó đi mất không tìm thấy thì làm sao.”
Người xem đồng loạt cảm khái:
“Nhiễm Nhiễm đúng là quá lương thiện rồi.”
“Đúng là thiên sứ.”
“Ca ca là người tốt bụng nhất trên đời này”
Đung vào giờ phút này, Thẩm Tinh Tuế đứng phía sau mở miệng: “Không có việc gì, ngươi không cần khó xử, vừa mới ta ăn bánh no rồi, điểm tâm ngươi cho còn chưa kịp đυ.ng nếu, nếu ngươi thấy con chó nhỏ này đáng thương như vậy, chúng ta liền lấy cho nó ăn đi, thế nào?”
Món bánh kia vốn dĩ là An Nhiễm muốn ghê tởm Thẩm Tinh Tuế.
Rốt cuộc nếu hắn không ăn, khẳng định kiểu gì cũng bị trên mạng nói ra nói vào, nếu hắn ăn, dị ứng hay gì đó cùng bản thân không quan hệ, rốt cuộc hắn cũng đâu biết chuyện này.
An Nhiễm không nghĩ tới Thẩm Tinh Tuế lại lựa lúc này đem chuyện điểm tâm moi ra, hơn nữa mới vừa rồi bản thân còn ở đó không ngừng đáng thương này đáng thương nọ, lúc này nếu cự tuyệt, nhân thiết không phải càng vỡ nát rồi sao!
Bởi vậy, tuy rằng không muốn, An Nhiễm vẫn miễn cưỡng tươi cười: “Ân… tất nhiên rồi.”
Thẩm Tinh Tuế nghe vậy ngồi xổm xuống, hướng chó con gọi một tiếng: “Gâu gâu, tới.”
Con chó nhỏ dường như nghe hiểu được tiếng người, phe phẩy cái đuôi chạy tới.
Thẩm Tinh Tuế đem bánh cẩn thận bẻ ra, đưa cho chó con ăn.
Lúc đồ ăn đặt ra trên mặt đất, chó nhỏ hẩy hẩy mũi hít vào mấy ngụm, liếʍ vài ba miếng, sau đó tỏ vẻ ghét bỏ tránh ra! Điều kỳ quái nhất chính là, nó chẳng những tránh ra, lại còn chui vào thùng rác cách đó mấy mét chui vào, thà đi ăn rác rưởi còn hơn!
“……”
Không khí yên tĩnh trong chớp mắt, có chút xấu hổ.
Phòng phát sóng trực tiếp một phen ôm bụng:
“Chó cũng ghét bỏ sao?”
“Ha ha ha ở, đến cùng là khó ăn đến mức nào chứ.”
“Cười chết ta.”
“Các ngươi xem biểu cảm trên mặt An Nhiễm kìa, ha ha ha ha……”