Bác sĩ Tạ trong lòng đã hiểu, nếu để Mạnh Thời cáulên, sẽ đưa thẳng chị đến giường của ông tổng giám đốc gì đó. Chị không chịu,miệng lầu bầu: “Cậu cầm tiền cũng chẳng để làm gì, lại còn đòi chiếm bốn mươiphần trăm”.
Mạnh Thời cười ha ha: “Ông bố cháu thả cháu ra phảikèm thêm điều kiện đấy. Muốn đạt được theo yêu cầu của ông ấy. Cháu không để gàđẻ trứng sao được? Đợi đến khi xong việc, ít nhiều cháu còn có ít cổ phần chứ.Dì ạ, cháu đã ngắm chuẩn dì rồi!”.
Sau khi thốt ra câu đó, Mạnh Thời bèn nhấc máy gọiđiện thoại cho Phùng Hy.
Lúc mời tổng giám đốc Thái công ty Cừ Giang ăn cơm,một đoàn mười ba người đã uống hết năm chai 1573, trung bình mỗi người phảiuống hai trăm năm mươi mililit. Phùng Hy để cho Tiểu Lưu đi thanh toán, cònmình thì dẫn tổng giám đốc Thái đi đến trạm tiếp theo.
Đây không phải là lần đầu tiên cô đến chỗ này, vàophòng hát đếm đầu người rồi gọi các cô tiếp viên đến tiếp. Chẳng mấy chốc cácem dáng đẹp, người xinh chen chật trong phòng.
Tổng giám đốc Thái tầm bốn mươi tuổi, gò má cao, mặtdài gầy, tính tình cũng gọi là sôi nổi, hóm hỉnh. Ăn cơm xong Dương ThànhThượng bảo Phùng Hy dẫn khách đến trước, mình sẽ đến sau. Mãi cho đến khi rượutây đã uống hết một chai mà vẫn không thấy tăm hơi đâu, Phùng Hy liền biết chắcchắn ông ta sẽ không xuất hiện. Phùng Hy thầm chửi Dương Thành Thượng xảoquyệt, để cô xuất đầu lộ diện ở những chỗ này thật không tiện chút nào.
Giống như bây giờ, tổng giám đốc Thái không chịu đểnhân viên nhà hàng tiếp rượu, mà ngồi ngay cạnh bên Phùng Hy, khiến Phùng Hy ítnhiều cảm thấy mình không khác gì tiếp viên nhà hàng, trong lòng cảm thấy khóchịu vô cùng.
Cô cười mời tổng giám đốc Thái chọn bài hát, chỉ mongông ta là người thích hát, hát từ đầu đến cuối. Nhưng người thì đông, ý địnhcủa cô đã không được thực hiện. Tổng giám đốc Thái hát xong một bài liền kéo côlắc xúc xắc cược rượu.
Rượu cho đá viên biến thành màu hổ phách. Phùng Hytoàn thua, mỗi lần nửa ly, cũng không biết là đã uống bao nhiêu ly.
Khi nghe thấy tim đập nhanh hơn là cô liền biết mìnhkhông thể uống thêm được nữa, cô vội lấy cớ ra nhà vệ sinh rồi gọi Tiểu Cao đếntiếp rượu tổng giám đốc Thái. Phùng Hy không vào nhà vệ sinh gần phòng hát, cômuốn ra ngoài thay đổi không khí.
Nếu như ngày trước, cô sẽ ra nhà vệ sinh phía ngoài đểrửa mặt, sau đó sẽ ra chỗ nào đó ngồi một tiếng đồng hồ đợi tan cuộc. Nhưng hômnay lại khác, phía trên cô không có người nào tiếp khách thay cô. Tiểu Lưu,Tiểu Cao đều là nhân viên mới vào, cô là chủ nên bắt buộc phải quay về. PhùngHy vỗ nước mát lên mặt, rồi xin nhân viên nhà hàng một khăn mặt nóng, úp lênmặt một lúc, cảm thấy tim đã đập bình thường trở lại mới lấy lại được tinh thầnquay vào.
Vừa vào thì nhìn thấy Phụ Minh Ý đang ngồi bên tổnggiám đốc Thái, hai người đang nói chuyện vui vẻ. Cô hơi sững người nhưng lậptức cố gắng nở nụ cười thật tươi cất tiếng chào.
Tổng giám đốc Thái cười ha ha, vỗ vào chỗ ngồi bêncạnh nói: “Cô Phùng ngồi đây! Tôi đang khen cô với tổng giám đốc Phụ, rất kháđấy, nữ hào kiệt! Uống rượu không phải chuyện đùa. Tôi thích nhất là nhữngngười thẳng tính. Nói chuyện với cô Phùng rất vui, tôi tin rằng sự hợp tác giữachúng ta cũng sẽ rất tốt đẹp!”.
Phụ Minh Ý cũng cười, tiện tay cầm xúc xắc lên nói:“Hôm nay tổng giám đốc Thái rất vui, chúng ta sẽ không bàn đến việc công nhé”.
Phùng Hy ngồi cạnh tổng giám đốc Thái, Tiểu Cao ngồicạnh Phụ Minh Ý. Bốn người tiếp tục chơi xúc xắc. Cô liên tục cảm nhận được ánhmắt Phụ Minh Ý liếc về phía mình, liền có phần tỏ ra lơ đãng. Lắc xúc xắc khôngphải là thế mạnh của cô, chỉ mỗi mình cô là thua liên tục. Uống liền một lúcmấy ly rượu, tim cô lại bắt đầu đập thình thịch, huyệt Thái Dương bị hơi menkí©ɧ ŧɧí©ɧ giật lên từng hồi.
Phùng Hy đổ xúc xắc xuống, cười nói: “Không được khôngđược, chơi thế này, các anh có muốn uống rượu cũng không có cơ hội để uống.Tổng giám đốc Thái, chúng ta chơi trò đoán số ngón tay nhé!”.
Lúc cô nói ra câu này, Phụ Minh Ý không nhịn đượccười. Anh nhấc chén rượu lên, uống một ngụm để giấu đi nụ cười của mình.
Phùng Hy là cao thủ trong trò đoán số ngón tay, ngàytrước mỗi lần bạn bè trong trường tổ chức ăn uống, cô đều như vậy, lắc xúc xắcthua liền ép mọi người chơi trò đoán số ngón tay. Anh thấy cô liên tục báo số,còn tổng giám đốc Thái thì lắc đầu cười lớn uống rượu, một cảm giác dịu dànglại nhen nhói trong lòng.
Tất cả những hình ảnh này đều quen thuộc biết bao,quen thuộc như mới vừa xảy ra hôm qua.
Anh đưa tay ra một cách quyết đoán: “Để anh chơithay!”.
Tổng giám đốc Thái liền dựa vào ghế sofa theo dõi cuộcđấu.
Phùng Hy nhìn thấy Phụ Minh Ý đưa tay ra, cười nói:“Có lần nào anh thắng được em đâu?”.
Anh nhìn nụ cười điềm tĩnh của cô, nói: “Đó là do anhnhường em, lần này không nhường nữa”.
Trong chốc lát, tiếng nhạc, tiếng cười, tiếng ồn biếnđâu mất. Đột nhiên Phùng Hy cảm thấy mình đã say, say đến mức chỉ nghe thấy tiếngPhụ Minh Ý. Bất giác cô mất cảnh giác, nói ra câu nói ngày trước thường nói, vàcâu trả lời của anh cũng không sai một chữ.
Tiểu Cao nhanh trí, không muốn để lỡ cơ hội được gầnsếp, ghé sát đầu vào nói bắt đầu.
Phùng Hy cười đưa tay ra, nói: “Không có!”.
“Ha ha! Thắng cũng bị phạt!”. Tống giám đốc Thái đíchthân rót rượu, đưa cho Phùng Hy.
“Xin mời!”. Chén rượu trên tay Phụ Minh Ý chạm cạchvào chén Phùng Hy, ngửa đầu uống hết. “Tiếp tục!”.
“Không, không, em không uống được nữa. Tiểu Cao, em chơivới Tổng giám đốc Phụ đi! Chị chọn bài hát cho tổng giám đốc Thái. Tổng giámđốc Thái thích hát đôi bài nào?”.
Phùng Hy vừa cười vừa từ chối, quay sang tỏ vẻ quantâm tổng giám đốc Thái.
Cô bảo nhân viên phục vụ cho bài hát này lên trước,đưa micro cho tổng giám đốc Thái, hai người bèn hát đôi.
Phùng Hy không nhìn cũng biết, Phụ Minh Ý đang nhìncô. Dưới ánh đèn xanh đỏ mờ ảo, ánh mắt sáng rực, như con sói đang nằm yên rìnhmồi.
Hôm nay tổng giám đốc Thái rất hào hứng, hát xong bàiTình yêu Quảng Đảo với Phùng Hy thấy vẫn chưa đã, lại chọn thêm bài Tiếu ngạogiang hồ. Lúc hát đến câu “Biển lớn một tiếng cười, sóng xô lên hai bờ”, giọngông lên cao quá, Phùng Hy cảm thấy chén rượu cũng rung lên vì giọng hát củatổng giám đốc Thái. Lúc hát xong, tổng giám đốc Thái liền cười lớn, “Mẹ kiếptôi lại hát thành sóng xô lên hai bố rồi”.
Trong phòng tiếng vỗ tay, tiếng cười tiếng nói càngthêm rộn rã, Phùng Hy cũng không nhịn được cười. Còn đang mải cười thì cô liềnnhìn thấy Phụ Minh Ý bước đến, cười với tổng giám đốc Thái: “Tổng giám đốc Tháilà anh hùng, chúng ta cùng gào bài Bá Vương biệt Cơ nhé?”.
Tiếng hát lại cất lên, giọng Phụ Minh Ý trầm ấm, gócanh đứng lại đối diện với Phùng Hy, phía sau lưng mọi người tấm tắc khen ngợi,ánh mắt nhìn về phía cô đầy tình ý.
Nếu quay lưng lại thì Phùng Hy chỉ có thể nhìn tường.Cô cố gắng né tránh ánh mắt của Phụ Minh Ý, nhìn vào mọi người đang cười đùa.Bên kia thì tổng giám đốc Thái đang gào lớn vào tai cô: “Trong trái tim anh emlà tất cả! Nước mắt anh đang rơi lã chã!”. Gào đến nỗi đầu cô ê ẩm, hai tai ùlại, Phùng Hy muốn khóc mà không ra nước mắt.
Hai người song ca rất hay. Dường như Phụ Minh Ý rấthài lòng với vị trí hiện tại, hai người hát hết một lượt những bài hát có tôngcao.
Giọng tổng giám đốc Thái khàn khàn nhưng cao, bài hátĐến chết cũng phải yêu mang chút phong cách của Vitas; Phụ Minh Ý giọng hay,những chỗ nào tổng giám đốc Thái không lên được anh đều lên thay, chỗ nào tổnggiám đốc Thái hát không đúng giọng anh đều hát kèm nhưng anh không để mình nổitrội, chỉ để một mình tổng giám đốc Thái thể hiện. Vì thế tổng giám đốc Tháicàng nổi hứng, liên tiếp chọn mấy bài liền.
Người duy nhất không chịu được là Phùng Hy. Cô ngồitrên ghế trong góc quầy cười theo mọi người, mấy lần chỉ muốn nhảy xuống khỏighế chân cao, vòng qua quầy bar hình tam giác này và đi đến khu vực an toàn.Nhưng chỉ cần cô chuẩn bị có ý định này, Phụ Minh Ý liền dịch chuyển người vàotrong, cố tình để cô ngồi trước mặt anh.
Chắc chắn anh không say. Anh cười lớn, vừa vỗ vai tổnggiám đốc Thái vừa uống rượu, hai người gọi nhau là anh em rồi tâng bốc nhau.Ánh mắt nhìn cô chỉ mang ý cười bỏng cháy.
Trước đây, trong các buổi tụ họp bạn bè hát hò, thỉnhthoảng Phụ Minh Ý cũng nổi hứng và nhìn Phùng Hy bằng ánh mắt này, chăm chú vàcháy bỏng. Những lúc đó, cô cảm thấy anh thật bốc; những lúc đó, cô thích đượcanh nhìn cô như thế biết bao. Ánh mắt ngang ngược và da diết, khiến cô cảm thấycô là cô gái của anh, chỉ một mình anh mà thôi.