Triệu Nam Ngọc rời khỏi thư phòng, cũng không lập tức trở về chỗ Hoài Thủy cư, mà gọi người trong viện tới đây. Hắn đứng ở dưới cây ngọc lan trong sân, ánh sáng loang lổ trên khuôn mặt tuấn tú, bộ y phục màu trăng non chùng xuống vài phần khí thế, từ xa nhìn lại, chính là một chi lan ngọc thụ, một công tử nho nhã.
Hắn chắp tay sau lưng, mở miệng, thờ ơ hỏi: "Ta không ở đây mấy ngày nay, phu nhân đã làm những gì? Có người nào đến tìm phu nhân sao? Hay phu nhân đã gặp phải chuyện quái lạ nào sao? "
Nha hoàn cúi đầu đứng ở trước mặt hắn, không dám nhìn hắn, thấp giọng đáp: "Phu nhân mấy ngày này chưa từng làm chuyện gì, cũng không có người tới tìm." Cô cẩn thận hồi tưởng một hồi, mới nói tiếp: "Là hai ngày trước phu nhân đột nhiên ngã bệnh, hôn mê, cô nói ngực đau, ngủ một ngày liền tỉnh lại".
Triệu Nam Ngọc nghe xong lời này, trầm mặc một hồi, ánh mắt có chút bình tĩnh, phất phất tay, ra hiệu cho nha hoàn lui xuống. Không tiếp tục hỏi.
Bị bệnh sao? Điều này không có gì lạ.
Khóe môi hắn nhếch lên vài độ, chân hướng phía Hoài Thủy cư mà đi, Tống Loan cho rằng nhất thời hắn cũng sẽ không tới đây, cởi giày cùng tất, thả ở trên ghế dài, đọc sách một cách nhàm chán.
Triệu Nam Ngọc vừa vào cửa liền nhìn thấy một đôi giày nhỏ màu trắng, trong bầu không khí hoảng loạn.
Ánh mắt hắn tối sầm lại, lặng lẽ xuất hiện ở sau lưng cô: "Ta nghe gia nhân nói, ngươi mấy ngày trước bị bệnh?"
Tống Loan chợt nghe thấy bên tai có giọng nói, sợ đến mức hồn xiêu phách lạc.
Tống Loan còn nhớ rõ khi cô mới vừa xuyên đến thân thể này, ngực có lúc ẩn lúc hiện đau đớn, gương đồng hiện ra gương mặt kia thần sắc cũng thật tiều tụy, hai ngày này lại không ngừng uống thuốc, cô khẽ đem quyển sách để sau lưng, sắc mặt bình thường, “Không có gì trở ngại, đã ổn.”
Gió từ khe hở cửa sổ thổi vào, căn phòng bình yên một cách nặng nề.
Triệu Nam Ngọc yên lặng nhìn cô, mím môi nói: "Không phải sao? Vậy là tốt rồi."
Tống Loan cười khan hai tiếng, không biết nói gì.
Triệu Nam Ngọc cười như không cười nhìn cô, đột nhiên duỗi tay ra, ánh mắt nhanh nhẹn mà đem quyển sách từ phía sau cô kéo ra, hắn liền biết sách này đại khái là nói về cái gì.
Đơn giản là câu chuyện tình yêu của thư sinh nghèo cùng tiểu thư nhà giàu, hắn không có hứng thú với cuốn sách này, chỉ là nhìn Tống Loan đôi mắt linh hoạt đang nhìn hắn, Triệu Nam Ngọc liền không nghĩ tới nữa.
Hắn xem như không có việc gì, thu lại quyển sách, nhẹ giọng nói: "Đi thôi, đến thỉnh an tổ mẫu".
Tống Loan trầm mặc, vừa định bước xuống ghế mới nhớ tới mình không mang tất, Triệu Nam Ngọc liếc mắt nhìn cô, không nói thêm gì nữa, lẳng lặng đứng lên, "Ta đợi ngươi ở gian bên ngoài".