Lý Xuyên Khanh hồi hộp mở mắt ra. Cậu đang đứng ở một nơi xa lạ, chẳng có thứ gì ngoại trừ mây trắng trôi bồng bềnh. Một lúc lâu sau, bảng điện từ màu hồng có chữ "xin chào" hiện ra, tiếng nhạc du dương vang bên tai. Sau đó là âm báo chọn thông tin hiện ra trước mặt, cùng giọng nói trầm ấm từ tính cất lên, mà Xuyên Khanh nghe muốn nứиɠ, quỳ xuống cầu thao.
"Chào mừng bạn đã đến trò chơi thực tế ảo "Câu Vạn Nhân", hãy xác nhận tinh thần bạn đã tập trung cho trò chơi."
Xuyên Khanh gật đầu: "Xác nhận."
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Chúng tôi tiến hành quét nhận diện người chơi."
Xuyên Khanh đứng yên, một luồng sáng bao quanh người cậu vài giây rồi biến mất, giọng nói kia lại vang lên.
"Mời đặt tên."
"Xuyên Khanh."
Một lúc lâu sau giọng nói kia mới cất lên: "Xin chào, tôi là Bảo Bảo, là hệ thống nhiệm vụ sẽ đi theo chủ nhân xuyên suốt trò chơi này. Mong chủ nhân sẽ chơi vui vẻ."
Xuyên Khanh gật đầu, nói cảm ơn. Bảo Bảo nói tiếp: "Mời chủ nhân lựa chọn thuộc tính và đối tượng kết giao."
Xuyên Khanh đỏ mặt: "Tôi là 0... đối tượng kết giao... nam..."
"Đã xác nhận, hi vọng chủ nhân có những phút trải nghiệm tuyệt vời."
Tiếng nhạc du dương lại vang lên. Một đạo ánh sáng trắng ập vào mắt Xuyên Khanh làm cậu không thể không nhắm mắt lại.
"Câu Vạn Nhân" là một trò chơi hẹn hò thực tế ảo, độ chân thật lên đến 97%, không chỉ trong game mà ngoài đời người chơi cũng cảm nhận được những xúc cảm lẫn thăng hoa do game mang lại. Tim cậu đập thình thịch, mong chờ mình được trải nghiệm tựa game nổi tiếng này.
Dù ngoài đời còn trinh trắng, nhưng ít ra trong game cậu được trải nghiệm cᏂị©Ꮒ nát cúc là như thế nào.
Chính xác, "Câu Vạn Nhân" là game sεメ.
Quầng sáng tan đi, để Xuyên Khanh trơ trọi nằm trên bãi cỏ xanh mướt. Xuyên Khanh cựa người mở mắt, nhìn ánh mặt trời ấm áp trên cao, Xuyên Khanh đánh giá cảnh vật xung quanh. Có vẻ cậu đang ở trong một khu rừng nào đó. Trên người khoác bộ xiêm y mỏng màu xám bạc. Tóc đen dài như suối buông xõa, được sợi dây lụa đỏ buộc hờ hững. Xuyên Khanh tỏ ra thích thú.
Thình lình bảng thông tin điện tử hiện trước mặt, tóm tắt tình hình trước mắt lẫn hướng đi cốt truyện sắp tới. Xuyên Khanh nhập vai là một hoàng tử bị trục xuất ra khỏi hoàng cung từ bốn tuổi, được cha mẹ nuôi dưỡng đến năm mười tám tuổi thì họ qua đời. Để có tiền chôn cất cha mẹ, cậu đem toàn bộ gia sản lẫn căn nhà nhỏ bán đi dể đổi lấy tiền. Vì thế, hiện giờ cậu trở thành người không nhà không cửa.
Tuy nhiên, Xuyên Khanh có căn cốt học võ, vì thế từ nhỏ đã sớm học lỏm công phu người ta, tính ra cũng là một nam tử kiên cường có thể đánh có thể thủ, không yếu đuối như bao người khác.
Đấy là bề ngoài của cậu mà thôi, thực chất Xuyên Khanh là con người dâʍ đãиɠ, cúc huyệt lúc nào cũng ngứa ngáy cầu người xỏ xuyên.
Bỗng nhiên, Xuyên Khanh nuôi ý định quay trở về hoàng cung, đạp đổ các phi tần hậu cung, từng bước dâʍ đãиɠ câu dẫn phụ hoàng rơi vào vòng tay dâʍ ɖu͙© của mình. Thi thoảng còn dụ dỗ các ca ca đệ đệ của mình, chổng mông cầu người thao qua thao lại rơi rớt tiết tháo.
Xuyên Khanh rùng mình, thầm chửi rốt cuộc người nào nghĩ ra được cái cốt truyện như thế này hả.
Chợt có âm thanh trầm tính làm cậu muốn "dựng" vang lên, đồng thời còn có tấm bảng thông tin màu hồng phấn hiện lên. Trên đó có thông tin của cậu.
Tên người chơi: Xuyên Khanh
Thuộc tính: 0
Cấp: 0/99
Điểm mị lực: 0
Cậu biết điểm mị lực để làm gì. Có thể đổi thời trang hoặc nâng cấp nhan sắc. Ví dụ như tăng độ nhạy cảm của vυ', làm đầṳ ѵú to hơn, xỏ khuyên, làm mông to hơn hoặc cúc huyệt chảy nhiều nước hơn.
Xuyên Khanh nuốt khan nước bọt, cảm thấy toàn thân ngứa ran, hồi hộp mong chờ.
"Nhiệm vụ thứ 1: Kết giao cùng Kiến Vân đến kinh thành. Hoàn thành điểm mị lực cộng thêm mười, tăng thêm 500 điểm kinh nghiệm. Thất bại phạt: lõa thể giữa chợ, để người qua đường nhét rau củ vào cúc huyệt.
Xuyên Khanh rùng mình, mặc dù là game nhưng độ chân thật quá cao, bảo tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cho người qua đường nhìn ngắm cậu cũng biết ngại đó. Hơn nữa huyệt nhỏ chưa được ai chơi mà đã bị người ta nhét rau củ vào thì tiếc lắm.
Xuyên Khanh lò dò từng bước đi ra khỏi khu rừng, trong lòng không khỏi thắc mắc Kiến Vân là ai, giờ này đang ở đây, làm sao để tìm. Hiển nhiên, cậu hỏi Bảo Bảo.
"Bảo Bảo, làm sao để biết ai là Kiến Vân."
"Chủ nhân hãy yên tâm, người đó sắp xuất hiện rồi."
Quả nhiên là xuất hiện.
Xuyên Khanh nghe tiếng gió cùng tiếng keng keng do vũ khí va chạm nhau vang từ đằng xa. Xuyên Khanh vội vàng tìm chỗ núp. Một lát sau có hai bóng đen xuất hiện. Kiến Vân mặc một thân áo đen viền đỏ, sắc mặt tái nhợt, trên người đã chằng chịt vết thương. Y không đỡ nổi một kiếm của hắc y nhân, trực tiếp ngã quỵ trên đất.
Tiếng Bảo Bảo vang lên: "Vật phẩm miễn phí, cung tên dùng để cứu Kiến Vân, mời chủ nhân sử dụng."
Trên tay Xuyên Khanh hiện lên cây cung cùng mũi tên. Xuyên Khanh đảo mắt, không suy nghĩ nhiều, vội giương cung nhắm tới cổ gã hắc y.
Mũi tên rời dây, như có định vị bay thẳng về hướng hắc y nhân. Gã cảm nhận được sát khí, vội vàng tránh né nhưng mũi tên đã bay vυ't đi, như thể có ý thức xuyên qua cổ hắn.
Giây tiếp theo hắc y nhân hét lên, tan biến trong không khí.
Xuyên Khanh kinh ngạc trong giây lát, chực nhớ ra Kiến Vân nên rời khỏi chỗ nấp, chạy tới chỗ y.
"Này, người không sao chớ!"
Kiến Vân đau đớn, trước khí hoàn toàn ngất lịm loáng thoáng thấy gương mặt thanh tú của Xuyên Khanh.
"Kiến Vân, này, ngươi không sao chứ. Bảo Bảo, hắn ngất rồi." Xuyên Khanh vội vàng đỡ hắn dậy.
Bảo Bảo cất tiếng: "Mau băng bó vết thương cho y, để nhiễm trùng rất nguy hiểm."
Vì Kiến Vân bị thương toàn thân, không khỏi phải cởi sạch quần áo trên người y. Đến khi cái quần cuối cùng được lột xuống, Xuyên Khanh không khỏi nuốt nước bọt.
Nam căn thô to, tuy giờ đang say giấc nằm trong bụi cỏ, tuy chưa cương cứng nhưng cũng đủ dọa người rồi. Nam căn của y như một ma vật có lực hấp dẫn, làm Xuyên Khanh không thể không rời mắt không rời. Đúng là nam thần có khác, mặt đẹp body ngon, giờ đến cả thứ đàn ông kia cũng hấp dẫn không kém.
"Nhìn cậu thèm chảy nước miếng rồi kìa." Giọng Bảo Bảo đầy ý cười vang lên.
Xuyên Khanh vội lau mép, không ngần ngại gật đầu thừa nhận: "Cái này chơi chắc cúc nát bươm luôn quá."
Giọng Bảo Bảo trầm xuống, giả vờ thở dài thấu hiểu Xuyên Khanh: "Nếu cậu thích thì tranh thủ bú ɭϊếʍ trước khi hắn ta dậy đi."
Cậu kinh ngạc: "Được?"
"Hệ thống cho phép thì mọi thứ đều được hết. Nhanh lên, nước miếng sắp tràn bờ đê rồi kìa."
Xuyên Khanh hệt như đứa trẻ được mẹ cho kẹo, vùi mặt vào hạ bộ Kiến Vân, hít thật sâu một cái. Mùi hương nồng đậm xộc vào mũi, cậu cảm thán game có độ chân thật quá đỉnh, còn có cả mùi hương nam tính làm cậu say đắm nữa. Tuy ngoài đời cậu vẫn là trinh nam, nhưng không có nghĩa cậu ngại ngùng mắc cỡ như gái vừa tuổi trăng tròn, thấy nam căn đàn ông mặt đỏ tía tai.
Nếu bây giờ có ai đi ngang chắc chắn sẽ chứng kiến một màn dâʍ ɭσạи giữa rừng trúc. Một nam nhân vùi mặt vào hạ bộ nam nhân khác, vẻ mặt mơ màng nâng niu nam căn người kia, say sưa ngậm lấy, liếʍ mυ'ŧ như món ăn ngon.
Xuyên Khanh cẩn thận liếʍ đỉnh đầu, sau đó nhẹ nhàng liếʍ dọc xuống gốc rồi nuốt trọn cả khúc thịt, dùng đầu lưỡi linh hoạt như con rắn dâʍ đãиɠ kɧıêυ ҡɧí©ɧ cho nam căn tỉnh giấc.
Dưới đầu lưỡi linh hoạt cùng ngón tay nóng hổi vân vê hai viên tinh hoàn, nam căn từ từ tỉnh giấc, hùng dũng như một cây thương của tướng quân, ngạo nghễ chĩa trước mặt như đang uy hϊếp cậu. Xuyên Khanh say mê, vội vàng ngậm nó, dùng đầu lưỡi vuốt ve phần thân. Đầu lưỡi quét qua lỗ tiểu, hút lấy chất dịch trong suốt không ngùng chảy ra.
Có vẻ cậu nhỏ được chăm sóc kĩ lưỡng nên chủ nhân nó thỏa mãn, hừ hừ rêи ɾỉ mấy tiếng. Lúc Kiến Vân trở người, Xuyên Khanh giật mình, tự mình bắn ra không cần động chạm qua.
Xuyên Khanh không khỏi khóc trong lòng. Làm một tiểu thụ như cậu quá thất bại, chưa kịp mấy phút đã bắn ra mất rồi.
Có vẻ như cú trở mình kia động tới vết thương, Kiến Vân dần dần mở mắt. Xuyên Khanh luống cuống khôi phục bộ dạng đạo mạo đường hoàng.
"Huynh tỉnh rồi à?"
Xuyên Khanh lén lút xoa hai má, ngụ ý xua tan mạt ửng hồng trên mặt đi.
Kiến Vân nghe tiếng nói thì giật mình, vội chụp thanh kiếm bên cạnh hϊếp cậu.
"Ngươi là ai?"
"Ta... ta là người đã băng bó vết thương cho huynh..."
Xuyên Khanh giả vờ ủy khuất. Kiến Vân nhìn thấy vết thương trên người được băng bó kĩ càng, thậm chí khoác ngoại bào màu xám của người kia. Còn Xuyên Khanh chỉ mặc độc mỗi xiêm áo mỏng manh để lộ cả mảng ngực.
Kiến Vân nhớ lại gương mặt thanh tú Xuyên Khanh trước khi ngất đi. Dần dần y buông lỏng cảnh giác, vừa ngẩng đầu đã thấy khóe mắt của Xuyên Khanh ươn ướt, hai má ửng hồng. Kiến Vân nghĩ rằng có lẽ ban nãy mình đã dọa tiểu đệ này.
"Xin lỗi, lúc nãy ta sai rồi, để đệ bị hù dọa một phen."
"Không phải... là..."
Xuyên Khanh nhìn xuống, bộ dạng vừa thẹn thùng vừa thèm muốn. Nương theo tầm mắt của Xuyên Khanh, y tá hỏa khi thấy nam căn mình dựng đứng lúc nào không hay. Vội dùng vạt áo che lại, Kiến Vân ngượng ngùng tỏ vẻ xin lỗi.
"Xin lỗi, để đệ thấy thứ vừa rồi."
Xuyên Khanh thầm thở trong lòng, vốn định xin Kiến Vân để cậu liếʍ mυ'ŧ nó cho nhưng Bảo Bảo không cho phép, nói rằng nó sẽ ảnh hưởng tới hướng đi của câu chuyện.
Đợi Kiến Vân ổn định xong xuôi. Lúc này y mới để ý kỹ ân nhân cứu mình.
"Ta gọi là Kiến Vân, còn đệ?"
"Đệ gọi là Xuyên Khanh."
"Sao đệ lại ở trong rừng này, đêm xuống nơi này rất nguy hiểm, có rất nhiều thú hoang,"
Xuyên Khanh cúi đầu, hàng mi run run, tựa như cánh quạt mỏng nhẹ nhàng vuốt qua tim Kiến Vân làm y ngứa ngáy không thôi.
"Thực ra... cha mẹ đệ vừa qua đời, đệ bán hết của cải để an táng họ, bây giờ đệ không còn đồng xu nào, định vào kinh thành kiếm sống..." Xuyên Khanh nhỏ giọng, nếu không phải Kiến Vân công phu cao cường, thính lực tốt chưa chắc nghe được.
"Thì ra là vậy, vừa lúc ta cũng về kinh thành, đệ không chê thì đi cùng ta?"
Xuyên Khanh mừng rỡ ôm chầm lấy bàn tay Kiến Vân.
"Là thật? Tốt quá, đệ cảm ơn huynh nhiều lắm."
Vừa khéo ngón tay y đυ.ng phải l*иg ngực cậu. Xúc cảm ấm áp xẹt qua, làm Kiến Vân không khỏi nhìn chằm chằm đầu ngực màu anh đào như viên kẹo ngọt.
Xuyên Khanh biết y nhìn lén ngực mình, chỉ thầm cười trong bụng.
Âm thanh Bảo Bảo vang lên: "Chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất. Điểm mị lực cộng thêm mười, tăng thêm 500 điểm kinh nghiệm."
"Tiếp tục nhiệm vụ thứ hai: câu dẫn Kiến Vân bú √υ', móc huyệt, thành công tăng lên một cấp. Thất bại phạt giao cấu với chó hoang."
Xuyên Khanh rùng mình, hình phạt thế này có phải quá nặng hay không.