Hơi thở thô bạo và nóng bỏng của người đàn ông không ngừng phả ra từ bên tai, mạnh mẽ, háo hức và cực kỳ quyến rũ, Sở Điềm dần dần mềm nhũn thân thể, hai bàn tay nhỏ bé không tự chủ được đưa lên trên người Thi Hàng, phục tùng động tác của người đàn ông.
Cô yếu ớt chống đỡ dưới ngực Thi Hàng, ngón tay thon dài thỉnh thoảng vuốt ve cơ bắp trước ngực anh, vòng eo mảnh khảnh đung đưa, theo bản năng mà vặn vẹo khi anh tiến vào, khiến âʍ đa͙σ và dươиɠ ѵậŧ áp sát vào nhau, đi vào nhanh hơn, há mồm rêи ɾỉ ưm ưm a a….
Cảm nhận được sự thay đổi của người bên dưới, Thi Hàng không thể không bế Sở Điềm,
người đổ mồ hôi đầm đìa, áp bụng về phía anh, đập mạnh hơn vào âʍ đa͙σ vốn đã dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Sở Điềm. Không còn chút sức lực nào, cô đành gục đầu vào vai anh, rêи ɾỉ và thở hổn hển.
Dươиɠ ѵậŧ dũng mãnh đẩy vào, hết lần này đến lần khác nhấn chìm vào chỗ sâu nhất, đánh vào bầu ngực mềm mại, kɧoáı ©ảʍ từng chút một tích tụ, thân thể nhất thời như lên mây, chốc chốc lại như ở dưới biển, nước biển điên cuồng quét qua thân thể của cô, không biết qua bao lâu, thân thể Sở Điềm bắt đầu co quắp run rẩy, âʍ đa͙σ cũng vô thức co rút, phun ra một chút nước nóng bỏng.
“Hừm…” Thi Hàng hừ một tiếng khi hơi nóng dội xuống, cảm thấy thắt lưng tê dại.
Anh chỉ thả lỏng người, gầm nhẹ một tiếng, đem thân thể săn chắc áp chặt vào thân thể mềm mại phía dưới, run rẩy phun hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng nõn nóng bỏng vào trong âʍ đa͙σ đang vặn vẹo chặt chẽ kia...
Trong đầu phảng phất có pháo hoa nở rộ, thân thể vô lực co giật run rẩy, mỗi một cái lỗ chân lông đều giống như đang hô hấp, một loại cảm giác chết đi sống lại, thật lâu sau, Sở Điềm mới thỏa mãn nhưng cũng có chút sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt của anh, cô phát hiện Thi Hàng đang nhìn cô.
“Còn muốn nữa không?” Sau khi phát tiết một lần, Thi Hàng không hài lòng, một lúc sau dươиɠ ѵậŧ ở giữa hai chân lại nhô lên.
"Không, không, tôi không muốn nữa." Sở Điềm vừa lúc cúi đầu nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ dựng đứng hung hãn, không biết làm sao dời mắt đi chỗ khác.
Giả vờ trong sáng.
Thi Hàng vươn tay nắm lấy cổ tay cô, kéo cô qua giường, ấn cô vào đầu giường, bắt cô quỳ gối quay lưng về phía anh. Dùng những cơ bắp phía trước ngực để bám vào lưng cô, nhắm vào giữa hai háng trơn mượt của cô đẩy mình vào một lần nữa.
"Người ta nói không muốn thì chính là muốn.” Ạnh liếʍ vành tai của cô, kề sát bên tai cô nhẹ nhàng thở, nhìn đối phương co rút lại mới hài lòng, sau đó đi chuyển thân đẩy vào.
Cơ thể Sở Điềm bị anh đè lên, bộ ngực đầy đặn của cô áp sát vào tường, cảm nhận kɧoáı ©ảʍ do tư thế lùi về phía sau mang lại càng mãnh liệt, chỉ cảm thấy thế giới của mình lại một lần nữa sóng thần nổi dậy, trời đất như sụp đổ.