Phế Tài Nghich Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 89 LẦN ĐẦU BỘC LỘ TÀI NĂNG

Không có bất kỳ dấu hiệu nào, thậm chí không có người nào phản ứng kịp, Nạp Lan Ngôn Kỳ đã tát Lâm Hoàn Đông hai bạt tai.

“Bộp bộp…” Hai tiếng trong trẻo lên, trong Ngự Thư Phòng yên tĩnh hiện ra vô cùng rõ rệt.

Tất cả đều ngây người, thật là không dám tin, không có người nào nhìn rõ là ai làm, nhưng người ngồi ở vị trí trên cao đó, chủ động đưa ra đáp án.

“Hai bạt tai này chỉ là nhắc nhở người một chút, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy.” Nạp Lan Ngôn Kỳ lạnh lùng nhìn Lâm Hoàn Đông nói: “Người đàn bà trẫm nâng niu trong tay, không nở tổn thương một tí nào, ngươi cũng có thể tùy tiện mắng? Nếu thật sự muốn chết, trẫm sẽ không ngại tiễn ngươi một đoạn đường.”

Nghe ra, chỉ là cảnh cáo Lâm Hoàn Đông, nhưng chỉ cần người thông minh một chút, đều có thể nghe ra được, hắn đang cảnh cáo tất cả những người đối với Bách Lý Thần Hi không vừa lòng ở đây, người không chút kiêng dè mắng chửi. Hắn là tà đế, hắn cũng thật sự bất kể lập tức ngồi vững trên danh hiệu này.

Nạp Lan Ngôn Triệt nhíu mày, tiếp theo, khóe môi móc thành một độ cong nhạt nhòa, hoàng huynh này của hắn a, thủ đoạn thật sự xem như cao siêu.

Trong lòng Tư Đồ Mộng Liên lại hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, tại sao hắn có thể đối xử với nàng ta tốt như vậy? Tại sao có thể vô điều kiện * nàng ta như vậy?

Tâm tư của Bách Lý Vân Thiên và Bách Lý Ứng Phong có chút phức tạp, vui mừng vì Nạp Lan Ngôn Kỳ đã sủng ái Bách Lý Thần Hi, yêu còn tăng thêm, nhưng điều này càng mang lại nhiều rắc rối cho Bách Lý Thần Hi.

Ngược lại Bách Lý Thần Hi chẳng có chút bất ngờ, khoảnh khắc Lâm Hoàn Đông nói nàng ta và Nam Cung Chi Khiêm mắt đi mày lại, nàng ta đã đoán được kết quả. Quả nhiên nàng ta một chút cũng không nghi ngờ, hai bạt tai này vẫn chỉ mới bắt đầu.

Còn đối với những người khác, kinh ngạc là Nạp Lan Ngôn Kỳ động thủ như thế nào.

Người có mặt ở đây, đều có tu hành võ nghệ, hoặc ma pháp, bọn họ đều biết võ nghệ tu hành của Nạp Lan Ngôn Kỳ, chính là thiên giai võ giả, tu vi cao, tốc độ nhanh, đây không cần nghi ngờ. Nhưng vừa rồi bọn họ căn bản không thấy được hắn động thủ như thế nào, thậm chí ngay cả linh lực chập chờn đều không cảm giác được.

Có thể ung dung thản nhiên làm được điều này, duy nhất có không gian hệ ma pháp, chẳng lẽ rằng...

Mọi người đều kinh hoàng bởi suy đoán trong lòng, nhìn sang ánh mắt Nạp Lan Ngôn Kỳ đều thay đổi.

Ma võ song tu, đây là khái niệm gì? Hắn chẳng qua haihai tuổi, võ nghệ đã kinh người như vậy rồi, vậy mà còn biết ma pháp, rốt cuộc hắn có bao nhiêu *?

Nạp Lan Ngôn Kỳ đều để mắt đến biểu cảm của những người có mặt ở đây, trong lòng cũng có những quyết định, có những người tốt hơn vẫn là sớm trừ khử đi, hiểu ngầm tốt đến không còn gì để nói, có lẽ bọn họ từng vô số lần hợp tác qua.

“Hoàng Thượng, lần này văn võ bách quân liên danh dâng lên bản tấu, xin Hoàng Thượng xem qua.” Im lặng một hồi lâu, Thái Sư trái lại không nhịn được, cũng không thể trách hắn, ai bảo quyền lợi của hắn không hề nhỏ chứ?

Lâm An công công hầu hạ bên cạnh Nạp Lan Ngôn Kỳ không có ở trong Ngự Thư Phòng, Bách Lý Thần Hi trực tiếp đưa mắt ra hiệu với Đông Phương Thanh Thanh, Đông Phương Thanh Thanh hiểu ý, bước xuống muốn tiếp lấy sổ xếp trong tay Thái Sư, không ngờ Thái Sư lại tránh ra, bản thân đứng dậy, hai tay dấn đến trước mặt Nạp Lan Ngôn Kỳ.

“Thái Sư quả thật cẩn thận từng li từng tí, sao vậy? Không lẽ sợ người của bổn cung hủy hoại sổ xếp? Hay là toàn bộ người ở đây nhiều như vậy đều sợ bổn cung rồi?” Bách Lý Thần Hi nhàn nhạt hỏi ngược lại, nhưng sự sắc bén trong lời nói không những không giảm mà còn tăng thêm, khiến người ta phát run một cách kì lạ.

Trong lòng Thái Sư cũng kinh hãi rồi, sớm biết rằng Bách Lý Thần Hi cuồng vọng khát máu, lạnh lùng vô tình, đây là lần đầu tiên tiếp xúc khoảng cách gần với nàng ta, khí thế như vậy, thật sự cho người một cảm giác đè nén vô hình.

Chẳng qua, nghĩ đến nhiều người như vậy bản thân đứng ở một bên, lượng không khí thở tự nhiên đủ rồi.

“Ai sợ ngươi? Đây là sổ xếp văn võ bách quan liên danh tấu lên, đừng nói là tấu lên ngươi, cho dù không phải là ngươi, ngươi cũng không có tư cách xem.”

“Vậy thì, các vị muốn làm thế nào?” Bách Lý Thần Hi dựa vào sau, nói không ra sự lười biếng, nhưng khiến người ta vô cùng hoảng sợ.

“Hoàng Thượng, Thần Quý phi trong mắt không coi ai ra gì như vậy, nhất định không thể tiếp tục giữ lại.” Có người lại mở lời.

“Phải đó, Hoàng Thượng suy nghĩ kỹ mới quyết định...”

“Hoàng Thượng...”

Bách Lý Thần Hi lạnh lùng liếc qua những người có mặt ở đây, người người này, đều muốn lấy mạng nàng ta, phải làm sao đây? Bách Lý Thần Hi nàng ta là ngồi chờ chết? Đương nhiên không phải!

“Các ngươi nghĩ rằng dâng liên danh dâng thư lên là có thể khử bổn cung?” Bách Lý Thần Hi nhàn nhạt mở lời, nhưng lại có một khí thế không giận mà uy, cho người cảm giác đè nén, một chút cũng chẳng kém hơn Nạp Lan Ngôn Kỳ.

“Hoàng Thượng, chuyện của Linh phi, bổn cung đã không hỏi qua nữa, nhưng Thần Quý phi chẳng những không thu lại, ngược lại còn mãnh liệt hơn. Nàng ta mới vào cung chỉ vài tháng ngắn ngủi, ngoài chuyện gϊếŧ Linh phi, đánh chết phi tần, cung nhân, không chỉ đại náo thiên lao, dắt trọng phạm trong thiên lao vào hoàng cung, bày kế hãm hại Nghi phi, khiến những người khác rơi vào lãnh cung, còn bắt giấu đi công tử của hai đại gia tộc Độc Cô và Thác Bạt, càng ngang nhiên đối đầu với cung Quang Minh, kɧıêυ ҡɧí©ɧ thập trưởng lão của điện Quang Minh.” Thái Hậu không nhịn được mở lời, bi phẫn không ngớt: “Hoàng Thượng, nếu người vẫn tiếp tục dung túng, còn cần hậu cung này nữa hay không? Còn cần triều đình này nữa hay không? Còn cần quốc gia này nữa hay không?”

“Sao vậy? Ý của Thái Hậu là, bổn cung sẽ hủy hoại Liệt Diễm Quốc?” Lời Thái Hậu vừa nói ra, Bách Lý Thần Hi liền hỏi vặn lại: “Hay là, Thái Hậu vẫn so đo chuyện của Linh phi, có lẽ Thái Hậu xem bổn cung là cây đinh trong mắt, cái gai trong thịt, muốn nhanh chóng trừ khử đi?”

“Im miệng! Thái độ người đây là của một Quý phi nên có?” Bị nói trúng tâm sự, Thái Hậu thẹn quá hóa giận, lớn tiếng nói ra.

“Thái Hậu, bổn cung nên nói cho người biết, kẻ có ý định gϊếŧ bổn cung, bổn cung sẽ đối xử thế nào?” Bách Lý Thần Hi ngay cả mí mắt chẳng ngước lên một chút, lạnh lùng hỏi vặn lại.

Muốn gϊếŧ nàng ta ư? Vậy thì phải chuẩn bị tiếp nhận hậu quả.

“Bách Lý Thần Hi, Hoàng Thượng ngươi, ngươi thật sự cho rằng bản thân quan trọng sao?” Thái Hậu nói: “Ngươi chỉ là một Quý phi nhỏ bé, còn thật sự muốn chống lại trời sao?”

Đông Phương Thanh Thanh giận hết mức, chủ tử của nàng ta, người khác có thế ức hϊếp sao? Vừa định tiến lên, thì bị Bách Lý Thần Hi kéo chặt.

Ngoảnh mặt lại, Bách Lý Thần Hi ra dấu lắc đầu nhẹ với nàng ta, mới nói: “Chỉ là vạch trần một chút xíu tâm tư của người, cũng gọi là chống trời? Theo như lời này của người xem ra, người thật sự xem bản thân là ông trời rồi? Sao vậy? Hoàng Thượng cũng nên khuất phục người chẳng phải sao? Hơn nữa, ta chống trời thì đã làm sao? Người có thể làm gì ta?”

Lời này, cuồng vọng khác thường, ngang ngược khắp nơi, sắc bén vô cùng, chất vấn từng câu, thật sự là không có kẽ hở, trong nháy mắt Thái Hậu không biết nên nói gì.

Quốc Cữu vừa thấy tỷ tỷ mình bị Bách Lý Thần Hi bức đến nỗi một câu cũng nói không ra, buộc phải tức giận trong lòng, nói với Nạp Lan Ngôn Kỳ: “Hoàng Thượng, ngài cũng nhìn thấy rồi, Thần Quý phi cuồng vọng, trong mắt không có pháp luật kỷ cương, ngay cả Thái Hậu cũng không coi ra gì, giữ lại người đàn bà như vậy trong hậu cung, sớm muộn cũng sẽ máu nhuộm hậu cung thôi.”

“Hoàng Thượng, tổng hợp lại hành vi tội ác của Thần Quý phi, khấn xin Hoàng Thượng trừng phạt nặng.”

Nạp Lan Ngôn Kỳ giống như cười mà không phải cười nhìn bọn người phía dưới, không nói một lời.

“Hoàng Thượng...”

“Không biết còn tưởng là các ngươi bức cung đây?” Bách Lý Thần Hi không đợi bọn chúng nói thêm nữa, nhàn nhạt mở lời.

Trong lòng mọi người kinh hãi, Thái Sư trái lại phóng khoáng nói: “Hoàng Thượng, nếu người không nghiêm khắc trừng trị Bách Lý Thần Hi, vậy thì xin hãy cho thần về quê ở ẩn.”

“Nếu Hoàng Thượng không nghiêm khắc trừng trị Bách Lý Thần Hi, thì cho thần về quê ở ẩn...”

Thái Sư vừa nói xong, những người khác cũng hùa theo tới tấp, sắc mặt của Bách Lý Vân Thiên và Bách Lý Ứng Phong cũng biến đổi, trong lòng cũng cân nhắc, nếu như Hoàng Thượng thật sự muốn bỏ đi Thần Hi, bọn họ nên làm sao.

Khóe môi của Tư Đồ Mộng Liên và Thái Hậu đều hơi móc lại, bộ dáng đang xem kịch hay, ả ta tin rằng, Nạp Lan Ngôn Kỳ nhất định sẽ vì bảo vệ địa vị hiện tại mà bỏ đi Bách Lý Thần Hi, suy cho cùng tất cả những gì của hắn ngày hôm nay, không dễ dàng có được.

Nạp Lan Ngôn Triệt có vẻ trầm ngâm, nhìn trong ánh mắt của Bách Lý Thần Hi biến đổi sâu sắc lên.

Tất cả đều nghĩ rằng Nạp Lan Ngôn Kỳ sẽ chịu sự đe dọa của bọn chúng, bỏ đi Bách Lý Thần Hi, không ngờ...

“Theo trẫm thấy, Thái Sư thật sự cũng lớn tuổi rồi, Quốc Cữu, Phó đại nhân, Nguyễn đại nhân...mọi người cũng không còn trẻ nữa rồi, nếu như mọi người thật sự có tâm tư đó, vậy thì trẫm cũng khó miễn cưỡng giữ lại.” Nạp Lan Ngôn Kỳ nhàn nhạt mở lời, độ cong khóe môi giống như cười mà không phải cười đó chưa từng biến mất, mắt vàng sâu sắc cho người cảm giác không thể lường, hắn nói: “Chúng đại thần thật sự suy nghĩ kỹ rồi?” Nếu như thật sự muốn rời khỏi triều đường như vậy, vậy thì ngày mai làm lại bản sớ trình lên đi.”