Đồng Thái Vy này...
Thế mà anh lại có suy nghĩ muốn lấy cô, thế này cũng để nhìn thấy anh thật sự rung động.
Nơi này... khiến mọi chuyện càng thêm rắc rối.
Bà quá hiểu con trai của mình.
Nếu như đã nhận định được thứ gì, thì sẽ không từ bỏ.
"Chuyện gì cần phải đi sao?"
Khương Nhàn cau mày, tiến lên phía trước, kéo tay Đồng Thái Vy, vẻ mặt lưu luyến không rời: "Thái Vy à, không thể đợi thêm một thời gian nữa rồi đi không được sao? Dì không nỡ để con đi."
"Mẹ, cô ấy không phải đi luôn, xử lý xong công việc rồi sẽ quay lại."
Nhìn thấy người thân nhất của mình và người mình yêu nhất yêu thương nhau hết mực như thế, trong lòng Mục Thiên Lăng rất vui.
"Nếu như con thật sự có chuyện quan trọng, dì cũng không thể giữ con lại, nhưng con nhất định phải nhớ quay lại đó, bình thường ở nhà, chú chỉ biết cả ngày nghiên cứu mấy bức tranh cổ, dì muốn nói với ông ấy vài câu, lại bị ông ấy cảm thấy lải nhải, Thiên Lăng lại cứ bận suốt, cả ngày không bận xử lý chuyện của công ty thì bận chuyện khác, cũng không có thời gian dành cho dì, thậm chí cả Đằng Nguyên, đứa con này từ sáng đến tối không thấy bóng dáng đâu, cho nên có thể bầu bạn nói chuyện, còn không chê dì lắm lời chỉ có mình con thôi đó. Dì hy vọng con có thể ở lại đây một thời gian nữa."
Đồng Thái Vy ngơ ngác nhìn Khương Nhàn.
Nếu như bây giờ cô nói với Mục Thiên Lăng rằng mẹ của anh ấy muốn đuổi cô đi, thì anh sẽ không tin.
Cô khẽ cong môi, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Dì à, nếu như dì không ghét bỏ, thì con sẽ ở lại đây thêm một thời gian nữa để bầu bạn cùng với dì."
Một tiếng "dì" này thốt ra từ miệng cô, cảm thấy có mùi vị chua chát.
A... Cô nhớ rất rõ, Khương Nhàn đã từng nói, cô không xứng để gọi bà ấy là "dì."
E là ngay lúc này, bà ấy nghe được tiếng "dì", trong lòng nhất định sẽ rất khinh bỉ.
Diễn xuất của Khương Nhàn còn tốt hơn cả tôi tưởng tượng, kéo tay cười khanh khách nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Thế thì quá tốt, Thiên Lăng, mẹ thật sự thích đứa nhỏ này, con bé thật hiền lành, lại còn hiểu chuyện, lấy vợ không phải nên lấy con gái như thế này sao? Nhà họ Mục chúng ta cũng đã đủ lớn mạnh rồi, không cần phải thông qua mấy cuộc hôn nhân chính trị để củng cố vị trí nữa đâu, cho nên sẽ không bao giờ yêu cầu con phải tìm một cô gái nhà giàu, chỉ cần con thích, chỉ cần là một cô gái tốt, mẹ và ba con đều sẽ thích giống như vậy."
Ánh mắt Mục Thiên Lăng tràn đầy cảm kích, nắm lấy vài Đồng Thái Vy, cười nói: "Ba, mẹ, cảm ơn hai người đã thích Đồng Thái Vy và Đường Đường, cảm ơn hai người đã ủng hộ bọn con, sau này con và Thái Vy sẽ báo hiếu hai người thật tốt."
Khương Nhan kéo lấy tay con trai mình từ từ đặt lên tay tôi, để tay hai người ở cùng nhau, nhẹ nhàng cảm thán: "Có gì mà cảm ơn, Thiên Lăng, bao nhiêu năm qua mẹ và ba con vẫn luôn lo lắng về chuyện hôn sự của con, bây giờ cuối cùng cũng đã đặt được nổi lo này xuống rồi, ngày nào con cũng làm việc, cũng nên lấy vợ để chăm sóc rồi, chỉ cần hai con kết hôn rồi, mẹ và ba coi như cũng đã trút bớt được gánh nặng, Thái Vy..."
Lời nói của bà vô cùng chân thành, chân thành đến mức khiến người khác không thể nhìn ra khuyết điểm, thậm chí mắt còn ngấn nước: "Sau này, dì giao Thiên Lăng cho con, hai con nhất định phải sống cùng nhau thật tốt, đừng phụ lại kỳ vọng và lời chúc phúc của ba và mẹ dành cho hai con."
Trong lòng Đồng Thái Vy có lời khó nói, cô cắn môi, động tác gật đầu trông rất cứng ngắc.
Khương Nhàn là một người phụ nữ thông minh...