Thiên Cơ Lâu.
Lý Vân nằm ngang trên ghế, cầm một quyển cổ tịch trong tay.
Tên là… Truyện ký Thiên Vũ Đại Đế.
Đây là lịch sử trưởng thành của một vị Đại Đế, một điểm thiên cơ có thể đổi lấy rất nhiều thứ, trái lại không đáng giá, bên ngoài lưu truyền rất nhiều, nhưng chỉ cần là người tu luyện thì ít nhiều đều đã nghe qua.
Trong lúc buồn chán, hắn cầm lấy một bản để xem.
Không thể không nói, những người viết truyện ký này có lời văn rất tốt, đủ loại cảnh tượng miêu tả sinh động như thật, phảng phất bản thân người viết thân lâm kỳ cảnh.
Nếu đặt ở thế giới trước đó của chính mình, chính là sảng văn.
Dù sao, có thể thành Đế Giả, cũng là người vô địch cùng thế hệ, dù cho có vài người cùng cảnh giới, tới cũng là tự nộp mạng.
Ừm… Ngoại trừ một vị Loạn cổ Đại Đế.
Những Đại Đế khác đều là duy ta vô địch, muốn bạo nổ đầu chó của cấm khu. Nhưng chỉ có một mình hắn, sau khi thành Đế liền luyện chế ra một đống lớn phù chết thay.
Không nói đến chiến lực, phù bảo mệnh đó thật sự rất mạnh.
"Ôi."
Nhìn vào sách, tranh thủ thời gian lúc lật trang, Lý Vân liếc ra ngoài cửa một cái, đã ba ngày rồi nhưng không có khách hàng tới cửa, làm cho hắn đợi chờ mòn mỏi.
Trái lại cũng có mấy người bình thường đi vào, rõ ràng coi hắn thành bán tiên đoán mệnh, còn phải xem nhân duyên, sau đó bị hắn tùy ý nói hai câu rồi đuổi đi.
Gặp qua người tu luyện phóng khoáng, đối với người thường, Lý Vân không muốn để ý đến.
Kiếm chút bạc, một điểm thiên cơ cũng không đổi được, chẳng khác nào làm việc vô bổ.
"Tiền bối, mời dùng trà."
Liễu Thành Tuyết bưng một chén trà đi đến, nhẹ nhàng nói.
"Ừm… Ừ?"
Lý Vân gật đầu, liếc mắt nhìn Liễu Thành Tuyết, ánh mắt khẽ động, kinh ngạc nói:
"Ngươi đột phá?"
Lúc mới gặp mặt, tu vi của Liễu Thành Tuyết mới ở Thông Khiếu Cảnh trung kỳ, mới mấy ngày đã đến Thông Khiếu Cảnh hậu kỳ, tốc độ này thật khiến người ta tặc lưỡi.
Lúc trước, Lý Vân thường áp chế thực lực của Liễu Thành Tuyết, sau khi quan sát thấy không có ác ý liền bỏ mặc không quan tâm, không nghĩ tới mới buông lỏng mà tu vi đã đột phá.
Thực lực tăng nhanh như cưỡi tên lửa.
"Ít nhiều cũng nhờ sự chỉ điểm của tiền bối."
Sắc mặt Liễu Thành Tuyết ửng đỏ, ngượng ngùng nói.
Ở trong Thiên Cơ Lâu này, đạo vận tràn ngập khắp nơi, mình ở trong đó phảng phất mỗi một giây phút đều đang lĩnh hội, mỗi một ngày đều có hiểu biết mới đối với con đường tu luyện.
Lâu ngày, tu vi đã đột phá.
Loại thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi này, Liễu Thành Tuyết nghĩ đến, nhất định là do tiền bối âm thầm chỉ điểm, chỉ là hắn không muốn thừa nhận mà thôi.
"Chuyện này đều do chính ngươi tự tạo nên, nhớ khi trở về nói cho sư phụ ngươi, trả phí ăn ở cho ta. Ừm… hơn mười vạn linh thạch cực phẩm!"
Lý Vân chậm rãi nói.
"Tiền bối vẫn vui tính như thế."
Đạt đến thực lực như tiền bối, có rất nhiều thứ, tiền bối đều không cần dùng đến nữa, ví dụ như binh khí cấp Thánh Chủ mà bọn họ coi như trân bảo.
Trong mắt tiền bối, đoán chừng cũng không coi là gì.
Nhưng mỗi lần tiền bối nói ra tin tức, nhất định sẽ thu thù lao, hành động này trong mắt Liễu Thành Tuyết, chính là cách mà tiền bối không để người khác nợ ân tình.
Tiền bối quả là tiền bối, có đức độ, thật khiến người ta bội phục.
Liễu Thành Tuyết tự hỏi, chính mình không thể làm được đến bước này.
"Vui tính…"
Lý Vân im lặng.
Thật đúng là cái gì cũng cũng có thể tưởng tượng ra.
"Đúng rồi."
Lý Vân khép sách lại, ngồi dậy, lên tiếng hỏi: "Liễu cô nương chính là thiên kiêu thế hệ trẻ, chắc cũng có lý giải đối với thế hệ trẻ tuổi. Ngươi cho rằng, trong giới trẻ, ai có thể được gọi là đệ nhất?"
"Ách…"
Sắc mặt Liễu Thành Tuyết ngưng lại.
Đây là khảo nghiệm đối với mình sao?
Tiền bối không gì không biết, vì sao lại hỏi vấn đề này?
Nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, thử thăm dò:
"Đại Sư tỷ của ta?"
Khóe miệng Lý Vân giật giật, hỏi lại lần nữa: "Vậy ngươi cho rằng, người thứ hai là ai?"
"Nhị Sư huynh của ta?"
"…"
Lý Vân hoàn toàn câm lặng.
Hắn đã hoàn toàn hiểu rõ rồi, Liễu Thành Tuyết là một Đại La thổi, ngoại trừ người của Đại La Kiếm Tông, người khác đều là gà đất chó sành.
Đứng thứ nhất là Đại Sư tỷ của nàng, thứ hai là Nhị Sư huynh.
Thứ ba không cần hỏi.
Trừ nàng ra thì không còn ai nữa cả.
Cảm giác anh hùng trong thiên hạ chỉ thường thôi.
"Chẳng qua…"
Nét mặt Lý Vân đăm chiêu, hắn liếc nhìn Liễu Thành Tuyết, thầm nghĩ đến: "Chuyện này hình như cũng là một cơ hội!"
Trong Tu Luyện Giới, người như Liễu Thành Tuyết cũng không phải ít, không biết có bao nhiêu thiếu nữ ngu ngốc, cho rằng Đại Sư huynh nhà mình vô địch thiên hạ.
Nếu như mình cũng giống Bách Hiểu Sinh trong thế giới võ hiệp, lập ra một danh sách tài tuấn tuổi trẻ, chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích sao?
Vừa có thể đâm thủng ảo tưởng không thực tế của các nàng.
Vừa giúp danh tiếng Thiên Cơ Lâu vang dội.
Đúng là hoàn mỹ!
Tuy thủ đoạn có chút tàn nhẫn, nhưng không thể không nói, đây là một thủ đoạn tốt.
Đúng lúc trong lòng Lý Vân đang suy tính làm sao để hành động.
Bên ngoài có hai bóng người đang từng bước đến gần Thiên Cơ Lâu, hai người đến trước cửa Thiên Cơ Câu thì dừng lại. Thành chủ Thành Đại Hoang chủ động bước lên trước một bước, cung kính nói:
"Tiền bối, tại hạ xin cầu kiến!"
"Ồ?"
Nghe thấy giọng nói, Lý Vân quay đầu lại nhìn, khi thấy người tới ánh mắt liền sáng lên, mỉm cười nói: "Thành chủ không cần khách khí, cứ đi vào."
Nghe Lý Vân nói, Thành chủ Thành Đại Hoang thở dài một hơi.
Xem ra trong lòng tiền bối vẫn có chút ấn tượng về mình, không chặn mình ngoài cửa.
Thành chủ Thành Đại Hoang và Bắc Thần Hằng một trước một sau đi vào trong lầu.
Lý Vân liếc mắt nhìn hai người, ánh mắt tỏa sáng rực rỡ.
Đây là khách quen chủ động giới thiệu khách hàng mới cho mình?
Không nghĩ tới mình lại nhìn lầm người.
Nhậm Thanh Đồ và Dương Khâu là Thánh Chủ, vậy mà không đáng tin cậy bằng một Thành chủ Thành Đại Hoang, sớm biết như vậy đã không cho bọn họ cơ duyên tốt như thế!
-----