Phía bắc Bách Đoạn Sơn Mạch.
Cách đó tám triệu dặm.
Thiên Dận Hoàng Triều.
Trong tòa đại điện to lớn bàng bạc, nguy nga lộng lẫy.
Mấy bóng người đứng lặng.
Trên cùng, một vị lão giả tóc hoa râm nằm ngang trên một chiếc ghế dài mềm mại, tỏa ra khí tức trầm mặc, giống như một lão nhân gần đất xa trời.
Thân thể hắn không nhúc nhích, mi mắt rủ xuống, không nói gì nhưng lại có một loại uy nghiêm tối cao, trấn áp toàn bộ đại điện, khiến người ta không dám khinh thường.
Đột nhiên, lão giả mở mắt, tinh quang bắn ra, hắn quay đầu nhìn về phía Bách Đoạn Sơn Mạch.
"Đại La Kiếm Tông!"
Giọng nói khàn khàn vang lên, lão giả nắm chặt năm ngón tay, một cái chén trắng ngọc bích trong tay hắn đột nhiên bị bóp nát thành bột.
Trong lúc đó, một luồng hơi thở nóng giận kinh khủng tới cực điểm quét quang bốn phía.
Giống như một tòa núi lớn đặt trên vai mỗi người ở trong đại điện.
"Hoàng nhi."
Lão giả lạnh lùng mở miệng.
"Có nhi thần."
Một người đàn ông trung niên bước ra, cung kính hành lễ.
"Người đột phá vừa rồi chính là Chưởng giáo của Đại La Kiếm Tông, Nhậm Thanh Đồ!?"
Lão giả khàn khàn hỏi.
"Phụ hoàng mắt nhìn vạn dặm, bất cứ chuyện gì cũng không thể gạt được đôi mắt của phụ hoàng."
Người đàn ông trung niên trầm giọng nói.
"Ha ha."
Lão giả cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Nhậm Thanh Đồ và ngươi cùng một thế hệ, hắn đã bước vào Thánh Cảnh, mà một vị Thần Hoàng như trẫm vẫn dừng lại ở Thánh Chủ Cảnh như cũ…"
Lão giả này chính là Thần Hoàng đương thời của Thiên Dận Hoàng Triều.
Luận vai vế, hắn cao hơn một đời so với Nhậm Thanh Đồ và Dương Khâu, nhưng sống đến hôm nay vẫn không thể thành Thánh.
Mắt thấy vãn bối đều muốn vượt mặt hắn, làm cho mặt mũi của hắn không thể nén giận được.
Trong đại điện, không khí càng trở nên nặng nề.
Không ai đủ can đảm để lên tiếng lúc này.
"Mà thôi."
Một lúc sau lão giả lại lên tiếng, lãnh đạm nói: "Hoàng nhi, ngươi tự mình đi đến Bách Đoạn Sơn Mạch một chuyến, điều tra xem Nhậm Thanh Đồ tìm được cơ duyên gì rồi về báo lại."
"Xét đến cùng, Bách Đoạn Sơn Mạch cũng nằm trong phạm vi Thiên Dận Hoàng Triều thống trị, đâu thể để người khác tùy ý ra vào?"
"Nhi thần tuân lệnh!"
Người đàn ông trung niên cung kính đáp.
"Còn nữa…"
Lão giả từ từ ngồi dậy, đôi mắt như ngọn đuốc, phảng phất một con hổ hung ác mới thức tỉnh, dù đã già nhưng vẫn không thể kinh thường. Hắn nhìn con trai của mình, giọng nói khàn khàn:
"Ngươi cũng nhanh chóng tu luyện, trẫm không còn nhiều thời gian nữa đâu."
"Nhi thần hiểu rõ."
Người đàn ông trung niên cúi đầu thấp, người khác không thể nhìn rõ sắc mặt, trong mắt hắn lóe lên một tia oán giận.
"Đi xuống đi."
Lão giả vô lực phất phất tay.
"Vâng."
Người đàn ông cúi người thi lễ một cái, xoay người rời khỏi đại điện.
…
Thành Đại Hoang.
Trước cửa Thiên Cơ Lâu.
Lý Vân sóng vai với Liễu Thành Tuyết đứng ở trước cửa, nhìn về phía Bách Đoạn Sơn Mạch phía xa.
Ở đây cách Bách Đoạn Sơn Mạch không xa, có thể nhìn thấy rõ ràng một đạo kiếm ý ngút trời kia, thậm chí có thể cảm nhận được một chút uy áp của Thánh Nhận.
"Xem ra người thành Thánh chính là sư phụ ngươi."
Lý Vân từ tốn nói.
"Tất cả đều nhờ vào chỉ điểm của tiền bối." Liễu Thành Tuyết nói, nhưng trên gương mặt đã không nén được vẻ vui mừng.
Dù sao sư phụ mình thành Thánh, đồ đệ cũng có chút mặt mũi.
"Đáng tiếc."
Lý Vân khẽ lắc đầu.
"Tiền bối đang tiếc cho Dương Khâu?"
Trong lòng Liễu Thành Tuyết lộp bộp một tiếng.
Cơ duyên thành Thánh được tiền bối bán cho hai người, theo thứ tự là Dương Khâu rồi mới đến sư phụ mình, lúc này sư phụ mình thành Thánh, mà tiền bối lại nói đáng tiếc.
Cái này rõ ràng không phải điềm tốt.
"Không phải."
Lý Vân thở dài một hơi.
Nhìn phương xa, thầm nghĩ đến Nhậm Thanh Đồ thành Thánh, tất nhiên cơ duyên thành Thánh đã không còn, mình không có cách nào bán cho người thứ ba, khác gì chặt đứt một con đường lấy điểm thiên cơ.
Không phải đáng tiếc sao?
Lần sau, nếu có chuyện này, ít nhất cũng phải góp một vài người, cho bọn hắn tới mua theo đoàn.
Ừm… Mua theo đoàn giảm 20%!
Nếu không, mỗi người cấp Thánh Chủ, từng người từng người đến, có nhiều cơ duyên hơn nữa cũng không đủ đưa.
Binh khí cấp Thánh Chủ tuy trân quý, nhưng so với thực lực của Thánh Cảnh thì chẳng coi là gì.
"Vậy thì tốt…"
Liễu Thành Tuyết vỗ ngực một cái, thở dài một hơi.
Chỉ cần không phải sư phụ mình đắc tội tiền bối thì chuyện gì cũng dễ nói.
…
"Tiền bối!"
Lúc này, một tiếng hô to tê tâm liệt phế từ cuối chân trời truyền đến.
Người chưa đến đã nghe thấy tiếng.
Giọng nói vừa rơi xuống.
Một lão giả mặc áo đen đã đứng trước Thiên Cơ Lâu, hắn đấm ngực dậm chân nói: "Tiền bối, cơ duyên thành Thánh của ta bị người khác cướp rồi!"
"Ừm?"
Lý Vân nhướng lông mày lên.
Liếc mắt nhìn Dương Khâu, thấy có chút buồn cười.
Ngươi nói mà không thấy ngại?
Cho ngươi thời gian ba ngày mà ngươi cũng không thành Thánh được, trách ta sao?
Liếc mắt nhìn tin tức của Dương Khâu, trong lòng Lý Vân càng vui vẻ, vào đại trận trước không nghĩ đến chuyện nắm chắc cơ duyên, lại đi suy nghĩ chuyện trận pháp.
Bị Nhậm Thanh Đồ hái mất trái đào, biết trách ai?
"Chớ hoảng sợ."
Lý Vân phong khinh vân đạm khoát tay áo, nói: "Cơ duyên cũng không phải chỉ có một, Nhậm Thanh Đồ có thể thành Thánh, đương nhiên ngươi cũng có thể, chỉ là thời cơ chưa tới mà thôi."
"Hơn nữa, tuy là chưa thành Thánh, nhưng không phải đã chiếm được không ít thứ tốt trong động thiên sao?"
"Mấy thứ này, luận về giá trị… Đều kém hơn so với thành Thánh."
Dương Khâu nắm cổ tay thở dài.
Nếu để cho hắn chọn, hắn nguyện ý từ bỏ tất cả, chỉ vì thành Thánh.
"Thành Thánh cũng không phải chuyện lớn, chỉ cần ngươi đưa ra được giá tốt, ta có thể đưa cho ngươi một trận tạo hóa khác."
Lý Vân mỉm cười nói.
Dương Khâu: "…"
Nếu như thành Thánh còn không coi là chuyện lớn.
Dương Khâu thực sự không nghĩ ra, thế gian còn có cái gì có thể xem là chuyện lớn.
Nhìn chung trong toàn Tu Luyện Giới, người có thể nói như thế, đoán chừng cũng chỉ có mình Lâu chủ Thiên Cơ Lâu.
-----