Bên trong tiểu động thiên.
Kiếm quang sáng chói.
Một thanh trường kiếm cổ xưa hóa thành thần nhạc viễn cổ, tràn ra uy năng cường đại của Thánh Nhân, như sóng cao vạn trượng, bao phủ bốn phương tám hướng.
Nó được ngưng tụ từ kiếm ý.
Hết sức kinh khủng!
Phía trước thanh trường kiếm có một bóng người vĩ ngạn bất tử, hiện lên từ trong hư không, sừng sững ở trên trời cao, phảng phất một vị Tiên Vương!
Tư thái khinh thường cổ kim, một người áp chế vạn cổ, và thái độ bễ nghễ cửu thiên, khiến cả thế gian đều mất đi sắc thái.
"Cmn!"
Dưới chân núi, Dương Khâu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, vẻ mặt kinh ngạc.
"Đại La Chưởng giáo, Nhậm Thanh Đồ!"
"Hắn đến đây lúc nào?"
Dương Khâu sắp phát điên lên, rõ ràng là mình nhanh chóng sắp thành Thánh, tại sao khi đến đây lại có người thành Thánh trước mình rồi?
Chẳng lẽ…?
Lại nhìn trận pháp nơi đỉnh núi lần nữa.
Sắc mặt Dương Khâu đỏ lên, lửa giận trong l*иg ngực dâng lên bừng bừng. Lẽ nào hắn còn không biết chuyện gì đã xảy ra?
Bảo sao lại thế!
Tòa trận pháp cuối cùng, căn bản không phải của Thánh Nhân Thượng cổ lưu lại.
Mà là Nhậm Thanh Đồ cố ý bày trận này, muốn ngăn cản bước chân của mình.
Mà mình lại còn ngu ngốc đi phá giải trận!
Nếu như dùng bạo lực phá vỡ trận pháp, nói không chừng có thể ngăn cản Nhậm Thanh Đồ vượt ải thành công, nhưng trước mắt đã muộn rồi.
Nhậm Thanh Đồ đã hoàn toàn thành Thánh!
"Liễu Thành Tuyết!!!"
Trong miệng Dương Khâu chật vật nặn ra ba chữ.
Hắn sẽ không quên tại sao mình lại đi tới thành Đại Hoang, tại sao lại nhìn thấy Lâu chủ Thiên Cơ Lâu.
Tất cả những chuyện này, nguyên nhân đều nằm trên người đồ đệ của bản thân.
Mà Liễu Thành Tuyết, thân là đồ đệ của Nhậm Thanh Đồ.
Tất nhiên việc Nhậm Thanh Đồ xuất hiện ở thành Đại Hoang, cũng hợp tình hợp lý.
Nói không chừng, Nhậm Thanh Đồ cũng mua tin tức trong tay tiền bối, vì vậy không ngừng nghỉ chạy đến, đoạt cơ hội thành Thánh trước mình.
"Tính sai!"
Hai mắt Dương Khâu vô thần nói.
Nghìn tính vạn tính, kết quả lại bỏ sót mất Liễu Thành Tuyết.
Nếu sau khi mình vào trận pháp, không làm gì khác, chỉ thu thập toàn bộ tài nguyên quan trọng nhất trước, bây giờ mình có thể cũng đã thành Thánh rồi chứ?
Trái tim Dương Khâu chảy máu.
"Nhậm Thanh Đồ đã thành Thánh, nơi này không thích hợp ở lâu, lỡ như hắn tỉnh lại phát hiện ra tung tích của ta…"
Dương Khâu rùng mình một cái.
Cửu U Ma Tông của mình và Đại La Kiếm Tông là tử địch, lúc trước hai người cùng đẳng cấp thì không nói, thật muốn ra tay đánh một trận, mình cũng không e ngại đối phương.
Dù đánh không lại, thì chạy trốn cũng không thành vấn đề.
Nhưng lúc này khác, Nhậm Thanh Đồ thành Thánh, đoán chừng một ánh mắt cũng đủ khiến mình trọng thương.
Đối đầu với Nhậm Thanh Đồ, chắc chắn không có bất kỳ phần thắng nào!
"Đợi lão phu đi mua lại một cơ duyên thành Thánh khác, rồi tìm ngươi tính sổ chuyện hôm nay sau!"
Dương Khâu gầm nhẹ một tiếng.
Lập tức xoay người rời đi.
. . .
Lúc Nhậm Thanh Đồ thành Thánh, trong phạm vi ngàn vạn dặm xung quanh Bách Đoạn Sơn Mạch, vô số người tu luyện đều khẩn trương nhìn chăm chú nơi này.
Ở Xích Viêm Thánh Địa.
Đây là một Thánh Địa cách Bách Đoạn Sơn Mạch không xa.
Xích Viêm Thánh Chủ mặc bộ áo bào màu đỏ, từ sợi tóc đến lông mày đều giống như một ngọn lửa đang bùng cháy, toàn thân tỏa ra khí tức nóng rực, hư không bị thiêu đốt đến vặn vẹo.
Hắn chắp hai tay sau lưng nhìn về Bách Đoạn Sơn Mạch phía xa, trong đôi mắt hết sức nghiêm nghị.
"Đại La Kiếm Ý!"
Xích Viêm Thánh Chủ thì thào mở miệng nói: "Là Nhậm Thanh Đồ sao?"
"Năm xưa cùng bổn tọa đánh một trận, không phân thắng bại, không ngờ bây giờ hắn lại đi trước bổn tọa, bước vào Thánh Nhân Cảnh!"
"Chẳng qua…"
Xích Viêm Thánh Chủ nhìn một đường Thông Thiên Kiếm Ý, trong mắt lộ ra vẻ suy tư.
"Chưởng giáo một tông đang đột phá Thánh Cảnh, không ở trong tông môn mà lại ở nơi hoang dã, chuyện này có chút mờ ám!"
Điểm này rất có vấn đề.
Một Chưởng giáo muốn đột phá Thánh Nhân, không phải cần chuẩn bị cẩn thận sao?
Đừng nói ở nơi hoang dã, dù ở trong tông môn cũng lo lắng phòng hộ không nghiêm ngặt, sẽ bị người khác nhân cơ hội lẻn vào, lỡ như không cẩn thận, đang đột phá thì bị người ta quấy rầy, cả cuộc đời coi như xong.
Nhẹ thì mất hết tu vi, nặng thì đi đời nhà ma.
Nhậm Thanh Đồ tu luyện hơn ngàn năm, không lẽ không hiểu chuyện này.
Nhưng cho dù như thế, hắn vẫn lựa chọn đột phá nơi hoang dã, nhưng lại thành công bước vào Thánh Nhân Cảnh, bên trong chuyện này chắc chắn có vấn đề rất lớn.
Bình thường khi xảy ra chuyện này, đều là do không áp chế được tu vi, phải tìm chỗ đột phá mới được.
Mà có thể khiến tu vi người ta tăng vọt, không bị áp chế như thường, thì nhất định là gặp được cơ duyên nào đó!
"Người đâu!"
Xích Viêm Thánh Chủ nhàn nhạt mở miệng.
"Thánh Chủ có gì phân phó?"
Một bóng hình từ đằng xa bay đến, vô thanh vô tức đi đến trước mặt Xích Viêm Thành Chủ, cả người được sương mù bao phủ, cúi người hành lễ nói.
"Đến gần Bách Đoạn Sơn Mạch điều tra một chút, xem thử rốt cuộc Nhậm Thanh Đồ gặp phải cơ duyên gì! Có tin tức lập tức báo lại cho ta!"
Xích Viêm Thành Chủ phân phó nói.
"Vâng!"
Bóng người đáp ứng một tiếng, tan biến ngay tại chỗ.
"Cơ duyên có thể làm cho người ta nhanh chóng bước vào Thánh Cảnh, bổn tọa cũng rất tò mò!"
Xích Viêm Thánh Chủ nhìn về phía xa xăm, trong ánh mắt mang theo một nỗi khát vọng.
Tất cả mọi người đều cùng một thế hệ, nếu không có đột phá thì thôi, nhưng nếu có một người đi trước mọi người, vậy thì những người còn lại sẽ không thể bình tĩnh được.
Ở giữa những thiên tài, nếu vượt lên dẫn đầu một bước, thì chính là từng bước vượt qua.
Trong khoảng thời gian ngắn không đuổi kịp, vậy thì cả đời này sẽ không thể đuổi kịp.
Chênh lệch giữa hai bên, sẽ càng lúc càng xa.
-----