Tan Vào Trong Bóng Đêm

Chương 18: Đây là đồ ăn buổi tối của em, không được để chảy ra (H)

“Ơ?” Người bên ngoài đẩy cửa vài lần: “Sao không mở được vậy?”

Một nam sinh khác: “Đi mượn chìa khóa đi, chúng ta đâu có chìa khóa.”

Giọng nói bọn họ càng ngày càng xa, khi chắc chắn rằng họ đã đi xa. Mộ Nguyệt mới ngẩng đầu, trừng mắt nhìn cậu một cái, hóa ra cậu không quan tâm là do cửa đã khóa. Vậy mà không nói cho cô biết, làm cô lo lắng.

Nhan Phóng nhún vai, nhìn cô cười: “Cảm giác bị người khác phát hiện thế nào? Kẹp chặt như vậy.” Vừa nói cậu vừa đẩy đẩy hông, côn ŧᏂịŧ trong tiểu huyệt một lần nữa sống lại.

Khuôn mặt cô đỏ bừng, trên má còn đọng lại nước mắt, lấy qυầи ɭóŧ trong miệng ra, đẩy cậu: “Em không có! Anh ra ngoài...”

“Anh không ra, anh còn muốn nữa.” Cậu không rút côn ŧᏂịŧ ra, lại bắt đầu tấn công. Làm thật nhanh, để cô chìm trong tìиɧ ɖu͙© lần nữa, cô cắn môi, cố gắng để mình không phát ra tiếng.

Lúc này họ nghe thấy giọng nói hai người kia quay lại, một người khiêng một cái ghế đặt sát cửa sổ, lớn tiếng nói: “Tớ không tin, cửa làm sao có thể bị kẹt được! Để tớ xem xem ai ở trong đó.”

Nói xong cậu ta giẫm lên ghế, leo lên cửa sổ ở hành lang, thấy bên trong rất lộn xộn, không có ai, cậu ta khó chịu, nói: “Đúng là không có ai thật, xem ra lúc nãy chúng ta nghe nhầm rồi.”

Bọn họ cuối cùng cũng hết hy vọng, rời đi.

Cậu ta không nhìn thấy cái bàn bên dưới cửa sổ, một cái bàn có một vũng nước nhỏ, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất.

Ở góc khuất của cửa sổ, mấy bàn học được chặn lại, một cô gái bị một chàng trai đè lên tường làʍ t̠ìиɦ, cô gái bị cậu lấy tay che miệng, nghe thấy người bên ngoài đã rời đi, cô run rẩy.

Một chất dịch ngọt chảy ra từ nơi giao nhau giữa hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của bọn họ, côn ŧᏂịŧ và túi trứng của cậu trở nên sáng bóng. Mộ Nguyệt không chống đỡ được nữa, eo mềm nhũn, dọc theo vách tường ngã xuống đất.

Nhan Phóng đỡ eo cô, khiến cô quỳ bò xuống mặt đất, cậu thuận thế quỳ xuống, tiếp tục đẩy hông, cô nâng mông, tùy ý để cậu làm. Sau khi đạt kɧoáı ©ảʍ tiểu huyệt rất mẫn cảm, môi tiểu huyệt đang khép mở, cố hết sức ăn hết côn ŧᏂịŧ.

Miệng tiểu huyệt thật chặt, bên trong tiểu huyệt giống như cái miệng nhỏ, muốn hút cậu vào trong. Cậu khó khăn tiến vào một chút, cô không nhịn được vặn vẹo eo.

“Mẹ nó, tiểu dâʍ đãиɠ, miệng nhỏ chặt như vậy, ông đây sắp bị em kẹp gãy rồi.” Cậu nhéo mông cô, tách ra, miệng tiểu huyệt cũng được tách ra, lúc này cậu mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Eo cô trùng xuống, cậu vỗ nhẹ vào mông cô: “Nâng mông cao lên!”

Mới đánh một cái mà cô đã cao trào, Nhan Phóng thấp giọng chửi một tiếng, ôm cô từ phía sau, hung hăng tiến vào khoảng trăm lần, mới bắn vào trong cô.

Mộ Nguyệt mê mang, giống như vũng nước, ngã vào lòng cậu.

Cậu rút côn ŧᏂịŧ ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c chảy ra từ tiểu huyệt, cô khép chân lại, giữa hai chân có thể thấy một khe nhỏ.

Nhan Phóng nhìn ánh mắt vô hồn của Mộ Nguyệt, nhét qυầи ɭóŧ vào miệng tiểu huyệt để ngăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đang chảy, Mộ Nguyệt không hề biết chuyện này.

Sau khi Nhan Phóng dọn dẹp sạch sẽ, Mộ Nguyệt mới tỉnh dậy. Sau khi làʍ t̠ìиɦ xong, cô cảm thấy rất khó chịu, mà cậu vẫn có thể kéo khóa quần, y như một người bình thường vậy. Mộ Nguyệt cảm thấy không công bằng.

Cô tự mình mặc quần áo, cảm giác giữa hai chân có vật gì đó, cô cảm thấy khó hiểu, muốn vén váy lên, thì bị Nhan Phóng ngăn lại.

“Đây là đồ ăn buổi tối của em, không được để chảy ra.”

Mộ Nguyệt: “??!”

Sau khi được thỏa mãn, tâm trạng của cậu rất tốt: “Nếu không nghe lời, hôm nay em đừng hòng ra khỏi đây, em cũng rất sướиɠ mà, đúng không?”

Mộ Nguyệt nhớ tới chuyện vừa rồi, mặt đỏ bừng.

Khi hai người họ ra khỏi sân trường, mặt trời đã lặn, sân trường không còn ai. Khi chú bảo vệ nghe tiếng học sinh lớn giọng đòi ông ta mở cửa, giờ này rồi mà có học sinh không chịu đi về, đúng là không giáo dục được, tâm trạng ông ta đang rất khó chịu, ông ta nghĩ thầm chắc chắn sẽ bắt bọn chúng lên phòng bảo vệ ngồi!

Khi ông ta mở cửa sổ ra, thấy đó là Nhan Phóng, ông ta không dám chọc vào vị tổ tông này, lập tức mở cửa ra.

Nhan Phóng nhướng mày, xách cặp của Mộ Nguyệt bước ra ngoài, quay đầu thì phát hiện không thấy Mộ Nguyệt đâu, cậu tìm kiếm khắp nơi, phát hiện cô đang ngồi xổm xuống, tránh mặt chú bảo vệ rồi chạy ra khỏi trường.

Nhan Phóng: “...”

Nhan Phóng sửng sốt, mỉm cười, thật ngốc! Sau đó đi theo sau cô.

Chú bảo vệ đương nhiên phát hiện có một cô gái có tật giật mình sợ bị ông phát hiện, ông ta không mắng được Nhan Phóng, nhưng nếu là một cô gái không tuân theo quy định thì chắc là được đi. Ông ta đứng dậy, muốn gọi cô quay lại.

Ông ta còn chưa mở miệng, Nhan Phóng đã quay đầu nhìn lại, cho ông ta một ánh mắt cảnh cáo, ông ta lập tức ngồi xuống, nhìn bóng lưng hai người càng ngày càng xa.