Mộ Nguyệt cúi đầu lè lưỡi liếʍ núʍ ѵú của mình. Cô ngạc nhiên, không ngờ mình lại có thể liếʍ được!
Nhan Phóng cũng cúi đầu liếʍ núʍ ѵú của cô, lưỡi của hai người chạm vào nhau rồi cậu cuốn lấy lưỡi của cô, cắn núʍ ѵú của cô, thỉnh thoảng lưỡi của Mộ Nguyệt sẽ chạm phải môi cậu.
Cả hai đều đang liếʍ núʍ ѵú của cô...
Đột nhiên, tiểu huyệt bắt đầu run lên mép tiểu huyệt run rẩy, trong đầu cô đột nhiên không nghĩ được gì nữa, cô tự giác gia tăng tốc độ của ngón tay luôn thọc ra rú vào trong tiểu huyệt, cô hơi run lên miệng kêu ưm một tiếng rồi bắn nước ra.
Nhan Phóng lấy tay che miệng cô lại cô mềm người dựa vào người cậu chờ cơn cao trào của cô hết, cậu mới buông ra, nhìn cô thả lỏng chân ngồi trên bàn học, còn tiểu huyệt thì chảy nước, nước da^ʍ chảy dọc theo đùi rồi chảy xuống chân.
Giống như bông hồng nở rộ nhìn kiều diễm và ướŧ áŧ chờ đợi được cậu hái xuống.
Ngón tay cậu phủ lên đi, thịt đô đô, đã không còn sưng như hai ngày trước. Lần đầu không tiết chế, lúc làm xong thì tiểu huyệt của cô sưng rất nhiều, hai ngày nay cậu không đυ.ng tới cô, cậu sợ mình sẽ làm cô bị thương. Cậu không muốn đeo vao, cũng không muốn để cô uống thuốc. Cậu tính chờ qua hai ngày, chờ người bạn ở Thủ Đô đem thuốc tới, cậu mới tới tìm cô.
Kết quả, không ngờ cô gái này lại quyến rũ cậu. Cậu mới nếm thử mùi vị của khoái lạc, hai ngày nay cậu đối với cơ thể cô ngày nhớ đêm mông.
Cậu nhéo nhéo âm đế của cô, cô vẫn còn đang cao trào, cậu lạn đùa bỡn, khiến cô giống như bị điện giật, tiểu huyệt không ngừng rung rẩy.
Mộ Nguyệt cảm nhận được côn ŧᏂịŧ của cậu không ngừng ma xát vào âm đế của cô, cô hoảng hốt, cơ thể cứng đờ.
Tay Nhan Phóng bóp vòng eo mềm không xương của cô, không ngừng đẩy hông, thấp giọng nói: “Không vào được.”
Mộ Nguyệt thấy cậu nhẫn nhịn thật sự vất vả, mặt đổ mồ hôi, trong cổ họng còn phát ra tiếng thở dốc. Cậu rũ mắt, lông mi dài run rẩy, chăm chú nhìn cơ thể đang chạm nhau của hai người.
Bị côn ŧᏂịŧ kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu huyệt, cô rùng mình vì cao trào, tay cô bám vào vai cậu, bàn tay nắm chặt áo cậu. Giọng nói của cô mềm như bông: “Nhan Phóng.”
Cậu thấp giọng trả lời: “Hửm?”
“Vào đi.” Cô mềm lòng, không muốn thấy cậu chịu đựng.
Nhưng hiển nhiên cậu đã hiểu lầm: “Sao vậy, ngón tay không thỏa mãn em sao? Muốn côn ŧᏂịŧ lớn của anh không?” Cậu vừa nói vừa cho côn ŧᏂịŧ tiến vào tiểu huyệt.
“Không... A...” Đột nhiêu côn ŧᏂịŧ đút vào làm cô không kịp trở tay.
“Em kêu lớn như thế sẽ bị người khác nghe thấy đó, em muốn thế à?” Nhan Phóng che miệng cô lại, hông đưa đẩy: “Chỉ mới bắt đầu thôi mà em? Sao vậy, hứng tình rồi à? Có muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh không?”
Tùy tiện đẩy hông vài lần, cô lại đạt tới cao trào, tiểu huyệt chảy nước bị côn ŧᏂịŧ của cậu tạo thành dịch trắng, một chút nước còn ở trong tiểu huyệt. Vách thịt siết chặt, kẹp côn ŧᏂịŧ của cậu, trực tiếp xông lên não cậu.
“Hừm, sẽ để tiểu huyệt em ăn no mà.”
Mộ Nguyệt ngẩng đầu, trong mắt thất thần, nước mắt liên tục chảy, hưởng thụ thân thể cực hạn vui thích. Nhan Phóng buông ra tay, lấy qυầи ɭóŧ nhét vào miệng cô.
Ở hành lang bắt đầu có tiếng học sinh đi đến, hôm nay là ngày trực nhật, chắc là bọn họ đang đi đổ rác.
Một người khẳng định nói: “Phòng học này hình như có ai đó! Tớ vừa nghe được tiếng gì đó!”
“Tớ cũng có nghe thấy hay chúng ta mở cửa thử xem?”
Mộ Nguyệt hoàn hồn, vẻ mặt hoảng sợ, tay đánh vào tay Nhan Phóng, kết quả cậu không hề hấn gì, đứng vững như Thái sơn. Làm sao bây giờ sẽ bị phát hiện mất!
Cô nhìn về phía cánh cửa, then cửa tay được vặn, trái tim cô muốn nhảy tới cổ họng.
Tiêu rồi!
Cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tiểu huyệt đột nhiên co chặt, kẹp tới mức cậu bắn ra, đầu cậu gục vào vai cô, hông lại đẩy, khiến tϊиɧ ɖϊ©h͙ tiến vào càng sâu.
Cô thật sự đang rất sợ, lại bị cậu tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi của cậu bắn vào tử ©υиɠ, khiến cô cao trào lần nữa. Cô ở trong ngực cậu run lên từng đợt, miệng cô bị nhét qυầи ɭóŧ, cô cố không rên ea tiếng, nhưng cái bàn cứ rung chuyển phát ra tiếng cọt kẹt.
Nếu bọn họ mở cửa, chắc chắn sẽ thấy cảnh cô bị làm cho lêи đỉиɦ!