Dục Bức Nan Hành

Chương 36

"Đang yên lành sao tự dưng lại sốt rồi?." Tiết Hưng lo lắng sờ sờ trán người đang nằm trên giường bệnh, cảm giác trên tay nóng hổi khiến hắn p giật mình.

"Nóng quá."

Phi Dực định nới lỏng áo cho Cố Nhạc Lăng để thoát nhiệt một chút nhưng lại ngập ngừng, cuối cùng chỉ dám cởi đến cúc áo thứ hai.

" Ngạc Niên, mặt cậu làm sao vậy?". Tiết Hưng kinh ngạc hô. Đoàn Ngạc Niên vừa mới bước vào phòng đã lúng túng, gương mặt hồng hào bị một vết bầm tím ghê người chỗ má phảu, ngay chỗ khóe miệng còn tụ một chút máu.

Khóe miệng y co giật, ấp a ấp úng một hồi mới đáp.

"Nghe Nhạc Lăng bị bệnh... tôi hơi gấp gáp... nên trên đường đi bị ngã."

"Phải cẩn thật chứ." Tiết Hưng thở dài, sao người bên cạnh hắn lúc nào cũng bị thương tích đầy mình thế kia?

Ánh mắt Phi Dực nhìn Đoàn Ngạc Niên vô cùng lạnh lẽo, như sắp đưa ra án tử cho y vậy. Mà người kia tựa hồ như cũng biết lỗi lầm của mình, một câu cũng không dám nói thêm.

"Tiết ca, ở đây có em và Phi Dực chăm sóc cho anh Cố được rồi, anh đi đón mấy đứa nhỏ đi." Đoàn Ngạc Niên sờ sờ ót, nhìn đồng hồ trên tường hướng Tiết Hưng nói một câu.

Tiết Hưng nghe thấy vậy cũng gật đầu, trước khi đi còn dặn dò một câu.

"Có chuyện gì cứ gọi cho anh."

Sau khi người đã rời khỏi, Đoàn Ngạc Niên mới dám nhìn thẳng Phi Dực.

"Xin lỗi... tôi..."

Phi Dực lạnh lùng dán miếng hạ sốt cho Cố Nhạc Lăng, cũng không nhìn lại y.

"Cậu lo mà tìm lý do giải thích với Nhật Tuệ"

Có trời mới biết lúc đó anh điên tiết như thế nào, tên này lại ngủ say như chết, ôm chặt Cố Nhạc Lăng trong lòng , không biết người đã mê man, cơ thể như bị đốt cháy.

Nhìn bộ dạng của Đoàn Ngạc Niên... anh liền biết chuyện gì đã xảy ra. Không nói câu gì, đã tặng cái tên chết tiệt này mấy đấm.

Phi Dực ra tay khá nặng, gương mặt tuấn nhã của Đoàn Ngạc Niên bị đánh đến biến dạng, sưng phù.

Phi Dực vì quá nóng giận nên đã vừa đá vừa đuổi người đi, không ngờ chưa được một giờ đồng hồ anh đã quay trở lại. Đoán chừng là về Mụcu máu mũi, bôi thuốc tiêu sưng đi.

"Em ấy sốt gần 40 độ. anh biết tình trạng cơ thể của em ấy như thế nào không mà dám làm xằng bậy?"

Đoàn Ngạc Niên càng ủ rũ, cúi thấp đầu như đứa nhỏ phạm sai lầm, thần sắc bất an liếc nhìn Cố Nhạc Lăng nằm mê man trên giường, gương mặt thanh tú vốn trắng trẻo nay lại đỏ bừng, giống như người đứng anhu nắng gắt trong một thời gian lâu vậy.

"Xin lỗi."

"Cậu dành lời xin lỗi đó đi mà nói với em ấy. Cậu không có lỗi gì với tôi.". Dứt lời, Phi Dực cởϊ qυầи của thiếu niên ra, nhíu mày nhìn mấy vết tím, xanh trên đùi cậu.

Người bị sốt cao nên cởi càng sạch càng tốt, ở nông thôn hay có những vụ tử vong vì thiếu kiến thức như thế này, thân nhiệt quá cao cộng thêm không khí quá nóng bức, để lâu thêm chắn chắn chuyển sang co giật, nhẹ thì tổn thương não, nặng thì tử vong không chừng.

Tên ngu ngốc kia, còn dùng chăn ôm chặt ́Cố Nhạc Lăng , không chừa một nơi để gió thổi vào, chẳng trách cậu ấy lại sốt cao như vậy.

"Cậu...?". Phi Dực kinh sợ quát lên một tiếng, nhìn thứ chất dịch mờ ám chảy ra giữa hai chân của thiếu niên không khỏi xanh mặt.

"Thế mà... thế mà... Cậu lại dám xuất vào trong? Còn không vệ sinh sạch sẽ cho em ấy?". anh gầm lên, nếu không ngại xảy ra án mạng chắc có lẽ đã gϊếŧ người ngay tại đây rồi.

Đoàn Ngạc Niên sợ hãi đến mặt mũi đều trắng bệch.

"Là tôi...bất cẩn."

Y không sợ Phi Dực, nhưng lỗi lầm của bản thân gây ra khiến y không dựng thẳng lưng nói chuyện với Phi Dực được.

"Không quản được nửa thân dưới của mình... thì đừng lại gần em ấy."

Vốn dĩ anh đã tính toán ngày mai có thể xuất viện, điều trị cho Cố Nhạc Lăng tại nhà, cũng đã lắp đặt máy lọc không khí trong nhà rồi, hiện tại liền bị tên này phá hư hết mọi thứ.

"Có nhớ cậu đã hứa gì với tôi không?"

Đoàn Ngạc Niên giật mình, ngẩng đầu nhìn Phi Dực, giọng nói có chút run run.

"anh có ý gì?"

"Nếu khiến em ấy chịu thêm thương tổn nào nữa, cậu phải tự giác rời khỏi ." Phi Dực lạnh lẽo nói, trong khi tay vẫn cầm khăn lau sạch hạ thể cho Cố Nhạc Lăng.

"Nếu không biết trân trọng người thì lúc trước đừng cứu ra."

"Hành động của cậu không khác gì tên khốn kia cả, chỉ biết lo mình thoải mái hay không."

"Cầm thú."

Bả vai của y run lên một chút, thần sắc tái nhợt nhìn Cố Nhạc Lăng đang nằm trên giường, nghĩ nghĩ một hồi lại cảm thấy lo sợ, bất an đến cắn ngón tay.

Không phải.

Mình không phải là cầm thú.

Mình chỉ yêu Cố Nhạc Lăng quá thôi.

Đáy mắt Phi Dực bỗng nổi lên một tia dị thường.

Giống như Max nói.

Biểu hiện của của Đoàn Ngạc Niên... có chút bất ổn.

Cách thể hiện tình yêu thái quá.

Không kiểm soát được cảm xúc.

Có điều, có lẽ ngay chắn cậu ta cũng không nhận ra điều này.

...

"Cố Nhật Tuệ. Em không được đi."

Nam nhân tóc vàng giữ chặt tay của Cố Nhật Tuệ, kiên quyết không thả người.

Cố Nhật Tuệ giật mình, không ngờ tên này lại động tay động chân, bực bội giằng tay ra, trợn mắt nhìn anh ta.

"anh có thôi đi không?"

Nam nhân nhướng mày, đắc ý nhìn cô.

"Trừ khi em theo anh về gặp ông."

"Buông tôi ra, tôi đang có việc gấp."

Cô còn phải đến bệnh viện thăm anh trai.

Đương lúc giằng co, một bàn tay liền chen ngang hai người, mạnh mẽ đẩy niên nhân tóc vàng ra, khiến cậu ta súyt ngã ra đất.

Cố Nhật Tuệ nhìn người vừa mới giúp đỡ mình không khỏi mừng rỡ kêu một tiếng " Vân ca".

Đoàn Ngạc Vân cũng không thèm nhìn niên nhân tóc vàng, đưa lại đồ vật bị rơi cho cô.

"Túi của em."

Triệu Thiên Dĩnh nhận ra kẻ đã chắnn trở mình là ai không khỏi trợn mắt.

"Vân ca, anh làm gì ở đây?"

Đoàn Ngạc Vân lạnh mắt liếc nhìn thanh niên thấp hơn mình nửa cái đầu.

"Cậu dám trêu chọc con gái nhà lành giữa đường lộ còn dám hỏi tôi câu đó? Xem ra Thiên Bác dạo này chưa có quản nghiêm cậu."

Nhắc đến anh hai nhà mình, Triệu Thiên Dĩnh quả thực rất lo sợ.

"Anh à, em không có trêu chọc anh ấy, Đây là..."

Cậu nhìn qua Cố Nhật Tuệ đang tỏ vẻ lạnh lùng không khỏi ngập ngừng.

"Đây là em trai của em mà..."

Đoàn Ngạc Vân nhíu mày, thật sự muốn cho tên tóc tai vàng chóe trước mắt một cú.

"Tôi quen biết cô ấy, c đừng có giả vờ làm trò trước mặt tôi."

Triệu Thiên Dĩnh rất ấm ức nhưng chuyện gia đình cũng không thể nói ra cho người ngoài nghe được, y đứng đó, nắm chặt hai tay, ánh mắt nhìn Cố Nhật Tuệ có chút cố chấp.

"Em... em đang nói thật mà..."

Đoàn Ngạc Vân nhíu mày, phẩy tay.

"Nhân lúc tôi còn chưa nổi giận gọi Thiên Bác đến đây thì cậu mau về đi."

Cuối cùng người kia cũng hậm hực rời khỏi, nhưng trong lòng vẫn quyết tâm không từ bỏ.

"Em quen cậu ta?". Lời nói của Triệu Thiên Dĩnh có chút kỳ quái, nhìn thái độ cũng không phải đang cuồng nhiệt theo đuổi, ánh mắt cũng không đúng.

Cố Nhật Tuệ chỉ gật đầu cho qua. " Chẳng qua chỉ là một tên ăn chơi không có việc gì làm"

Đoán chừng Thiên Dĩnh không phải là chủ đề vui vẻ để họ bàn luận, Đoàn Ngạc Vân rất tinh tế đổi cách hỏi.

"Em đang định đi đâu à?"

Sực nhớ ra mình phải làm gì, Cố Nhật Tuệ có chút hoảng hốt. "Phải rồi, em phải đến bệnh viện thăm anh hai."

Thật là bực bội.

Người nhà họ Triệu sao không chịu buông tha cho cô chứ?

Đoàn Ngạc Vân vỗ vai cô.

"Anh cũng đang muốn đi thăm em ấy đây. Hay là, chúng ta cùng đi đi."

"Xe anh đằng kia."

Cố Nhật Tuệ cũng không khách sáo, nghe anh cả gọi điện nói anh hai đang bị sốt, cô chưa ăn cơm đã vội lên xe, ngặt nỗi xe lại hư đúng lúc, đành phhắni đi bộ ra trạm xe đón một chuyến.

Đoàn Ngạc Vân hôm nay đúng là cứu tinh của cô.

....

Trạch gia Cố gia.

"Hân Hân. Ba về rồi đây." Nam nhân trung niên vừa bước xuống xe đã vui vẻ lên tiếng.

Thư ký Trương thì không được thohắni mái như hắn ta, chốc chốc lại nhìn về cổng trước như đang lo sợ có ai xuất hiện đột ngột vậy.

...

"Ba ba."

Cố Việt bế con gái trên tay, cưng chiều hôn lên má đứa nhỏ một cái, cảm thấy ngắm con bé mãi như thế này cũng không thấy chán.

"Nhớ ba không?"

Hân Hân chu môi, hôn lại một cái.

"Nhớ. Hân Hân rất nhớ ba. Không muốn cho ba đi làm việc nữa. "

"Bảo bối, miệng con là làm từ đường sao?" Cố Việt được con gái dỗ đến bật cười, yêu chiều véo mũi nhóc một cái.

Người ta nói con gái là áo bông tri kỷ của cha mẹ, điều này quhắn thật không sai.

Hân Hân là bảo vật vô giá của hắn, bất cứ ai cũng không có thể so sánh.

Bầu không khí hài hòa của hai cha con kéo dài không được lâu liền bị giọng nói khàn đυ.c của lão nhân cắt ngang.

"Sao không dám về cửa trước? Mày đây là muốn tránh mặt tao sao?"

Cố Việt thu hồi nụ cười, giao con gái cho bảo mẫu phất phất tay, người kia cũng hiểu ý mau chóng bế đứa nhỏ tránh đi.

Không có đứa nhỏ, tâm tình bực bội của Cố Hoằng cũng theo đó mà bùng phát, không nói thêm câu nào đã cho Cố Việt một cái tát.

Chát.

Cố Việt sờ bên má nóng rát của mình, bỗng nở một nụ cười tự giễu.

Cha của hắn mang một xấp giấy tờ, hắnnh chụp ném vào người hắn, run giọng hỏi.

"Mày nói đây là cái gì?"

Cố Việt nhặt đại một tờ giấy trong đám văn liện lộn xộn kia lên xem, mi mày cũng không nhăn lại, xem tiếp mấy tờ như vậy mới ngẩng đầu lên nhìn Cố Hoằng, mỉm cười hỏi.

"Cha tin sao?"

"Mày là đã âm mưu gϊếŧ chết Trường Sinh?" Cố Hoằng âm trầm đặt câu hỏi nhưng trong lòng lão đã có câu trhắn lời chắc chắn.

Cố Việt bật cười, mặt không có chút sợ hãi lặp lại.

"Cha tin mớ giấy lộn này hơn con của mình sao?"

Coong.

Cố Việt nện gậy ba toong xuống nền nhà tạo thành tiếng vang chói tai, hai mắt ông đỏ ngầu nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.

"Đừng dùng thái độ xấc láo đó nói chuyện với tao để trốn tránh, mấy dám nói mày không có làm không?"

Quả nhiên, người từng ra chiến trường không có một chút thân sĩ nào hết.

Không đợi hắn trả lời, Cố Hoằng đã giận dữ quơ gậy làm đổ bể hết mấy cái bình sứ Thanh Hoa.

Cố Việt im lặng nhìn những mảnh vỡ dưới chân mình, âm thầm nhích qua một bên, tránh nó đâm trúng mình.

"Không cần ngụy biện, tao đã cho người điều tra ra cái tên mày đã thuê phóng hỏa gϊếŧ chết vợ chồng Trường Sinh rồi, thằng đó tên là Chu Văn Minh, mày thuê hắn với giá sáu trăm vạn để lấy mạng em trai mày, đúng chứ?"

Thấy hắn không phủ nhận, cũng không quỳ xuống nhận tội, Cố Hoằng càng nổi giận, đây là chọc vào quyền uy của ông.

"Mày là súc sinh." Ông ta tê liệt rống mắng.

"Nó là em trai của mày nhưng lúc nào cũng nhún nhường, cụp đuôi làm người, bất cứ chuyện làm ăn gì của gia tộc cũng không dám nhúng tay vào, nó kính trọng mày như vậy, tuyệt đối không muốn tranh giành với mày, mày vì cái gì mà muốn gϊếŧ nó?"

Dường như chỉ đợi có như vậy liền ngẩng đầu lên, lạnh lùng trả lời.

"Nó không muốn nhưng người đàn bà kia có thể bỏ qua dễ dàng như vậy sao?"

"Mày nói cái gì?"

Cố Việt cười nhạt.

"Con là đang nói mẹ của cậu ta, chẳng phải bà ta luôn trông cậy vào thằng con để giành tài shắnn sao?"

"Bà ta là người như thế nào, ba cũng hiểu rõ mà."

Người mà Cố Việt nhắc đến chính là tình nhân của Cố Hoằng - Tiêu Trác Nghiên, bạn thân của mẹ ruột Cố Việt.

Năm xưa chắn nhà hắn vì Tiêu Trác Nghiên mà khốn đốn không thôi, cha giấu mẹ, qua lại với bà ta, còn hạ sinh ra tên nghiệt chủng Cố Trường Sinh kia, mẹ của hắn cũng vì chuyện này mà u buồn sinh bệnh, mất sớm, hắn đã coi hai mẹ con Cố Trường Sinh là kẻ thù không đội trời chung từ lâu, ai có quan tâm Cố Trường Sinh có muốn giành tài sản với hắn hay không?

"Chỉ khi Trường Sinh chết, bà ta mới mất hi vọng mà thôi."

Cố Hoằng phẫn nộ đến tay cầm gậy đều run.

"Thế nên mày thuê người gϊếŧ cả nhà nó?"

"Mày hại chết em trai của mày, còn hại cháu trai của tao?"

Cố Việt nén cười.

Đây mới là trọng điểm đi.

Cha của hắn tức giận chính là vì chuyện này thôi.

Động đến "cháu trai" của Cố Hoằng đúng làm ông giận đến xanh ruột.

Cố Trường Sinh đã chết hơn mười mấy năm, mộ đều đã xanh cỏ, không gây ra được sóng gió gì.

Nhưng hai đứa con của y...Cố Nhạc Lăng, Cố Nhật Tuệ.

Là cháu chắt của Cố gia, tưởng chừng như đã chết năm đó hóa ra vẫn còn sống.

Con dâu lớn lại mắc chứng hiếm muộn, kết hôn mười mấy năm mới có thai, đến khi đứa nhỏ chào đời lại mất vì đột tử.

Cố Việt lại cố chấp, một mực không muốn tái giá, cũng không chịu thụ tinh nhân tạo, hắn nói không muốn dòng máu chảy trong người con của hắn không có phân nửa của người vợ quá cố kia.

Cố Hoằng đành tuyệt vọng, chỉ còn trông chờ con trai tiếp xúc nhiều nữ nhân sẽ đổi ý.

Đến hôm nay, ông lại phát hiện hóa ra đứa nhỏ tưởng chừng đã chết kia vẫn còn sống, nửa phẫn nộ, nửa muốn nhận đứa nhỏ kia về nhận tổ quy tông

"Có phải con trai của Trường Sinh còn sống không?".

Cố Việt cười cười.

"Phải thì sao? Cha muốn đón nó về đây...bồi dưỡng nó thành người thừa kế?"

Đáng lẽ ra năm đó hắn nên ra tay triệt để, truy cùng đuổi tận, không vì chút lòng nhân từ mà để lại hậu hoạn thì hôm nay Hân Hân không có mối đe dọa nào rồi.

Bị đoán trúng tim đen, Cố Hoằng có chút thẹn quá hóa giận.

"Không giao cho nó chẳng lẽ giao cho Hân Hân? Mày chỉ có đứa con gái này, nó còn nhỏ như vậy, đợi nó lớn Cố gia liền thuộc về người ta, tao sẽ không đồng ý."

"Mày đã hại chết ba của nó, còn mặt mũi giành tài sản với nó?"

Quả thực Cố Việt bị sự vô sỉ của cha ruột mình làm cho bật cười.

"Cố gia là con cống hiến hơn nửa đời người vào. Bằng cái gì cho con trai của Cố Trưởng Sinh thừa kế hết thảy, bằng việc Cố Trường Sinh lấy màu phết lên tường nhà Cố gia?"

Đối với Hân Hân thì thật bình đạm.

Còn Cố Nhật Tuệ và Cố Nhạc Lăng thì lại để ý đến thế.

Cố Hoằng hừ lạnh. Ông không chắnm thấy suy nghĩ của mình có gì sai. Càng nghĩ càng trông chờ được gặp mặt hai đứa cháu này.

"Trường Sinh là người tốt, chắc chắn đứa nhỏ được dạy dỗ rất tốt đây." Cố Hoằng lẩm bẩm, trong đầu của ông ta giờ chỉ còn đọng lại hai từ "Cố Nhạc Lăng", đến nỗi chuyện Cố Việt đã gϊếŧ chết em trai của hắn cũng không đáng nhắc đến nữa.

"Rất tốt, đứa nhỏ kia quả thực được nuôi dạy rất tốt." Cố Việt bỗng bật cười, liên tục nói "rất tốt".

"Chỉ tiếc..."

"Nó bị đạp hư rồi."

Cố Hoằng chau mày.

"Mày nói cái gì?"

Cố Việt nhún vai, hướng cha của mình nở một nụ cười nhạt nhẽo.

"Con nói cháu của cha...đã bị người khác đạp hư rồi."

"Cha có biết lúc nó còn ở cô nhi viện bị bán cho người khác làm tính nô không?"

Lời nói của Cố Việt tựa như sét đánh bên tai. Ông ngây người, sắc mặt trắng bệch, tay cầm gậy cũng run lên. Cố Việt vẫn thản nhiên mở miệng.

"Con trai của Cố Trường Sinh rất giống cậu ta, gương mặt rất dễ nhìn, khiến người ta sinh ra tà tâm cũng không có gì ngạc nhiên."

"Mày... nói dối."

Cháu trai tao mới không dính phải loại chuyện bẩn thỉu đó.

"Con không gạt cha." Cố Việt nhìn thấy biểu cảm kinh sợ của cha mình liền cảm thấy rất hhắn dạ.

"Năm đó con tìm được đến chỗ muốn thủ tiêu người mới biết được việc này. Vì quá ghê tởm nên con mới không ra tay, nhìn nó sống lay lắt trong ác mộng mới thú vị hơn chứ."

Từng lời từng lời sắc nhọn không ngừng đả kích Cố Hoằng, tay nắm gậy lỏng lẻo, ôm ngực ngã ra đất, môi của ông run rẩy liên tục, chỉ vào Cố Việt.

"Mày... nói.. dối."

"Con nói đều là sự thật. Nó bị ép quan hệ nhiều đến nỗi phát dục đều rối loạn lên hết, chắn đời này... không còn khả năng sinh cho cha một chắt đâu."

Mặt mũi của Cố Hoằng đều phải xanh mét, sợ hãi lẩm bẩm.

"Tao mới không tin mày."

Không thể nào.

Làm gì có chuyện hoang đường như vậy lại xảy ra?

Nhất định là thằng khốn kiếp này lừa gạt ông để giành gia sản với con trai của Trường Sinh rồi.

"Cha không tin cũng chẳng sao. Có thể cho người đi điều tra mà." Cố Việt nhún vai, như nhớ ra thêm chuyện gì đó thú vị lắm, bật cười.

"Con quên mất một chuyện quan trọng."

Cố Hoằng thở hổn hển, trợn trừng mắt nhìn hắn không nói gì.

"Chắt của cha có khả năng tồn tại trên đời đấy. "

"Mày nói vậy là sao?". Cố Việt trầm mặc.

"Con đang nói con trai của Cố Trường Sinh. Nó bị người ta nuôi như heo giống, mới mười lăm đã khai trai, còn làm cho một đứa con gái nhỏ hơn nó một tuổi to bụng. Nếu con bé kia không đi phá thai thì chắc cháu của cha vẫn còn sống đó."

Đồng tử lão nhân mở to, khí huyết trên người như muốn chảy ngược, trong phúc chốc tất chắn dường như nổ tung.

Thư ký Trương vội vàng đỡ ông dậy.

"Lão gia, ngài đừng kích động."

Nhìn thấy bộ dạng thê thhắnm của ông ta, trong lòng Cố Việt dâng lên vài trận khoái ý, cảm giác được trả thù Cố Hoằng quả thật rất tuyệt vời.

"Cha tức giận cái gì? Cố gia còn hi vọng có người thừa kế, cha nên vui mừng mới phải."

"Không nên đặt hi vọng vào con của Cố Trường Sinh. Nó đó phế rồi."

"Cha biết không, nó còn dơ bẩn đến mức... Phải nằm dưới thân của nam nhân, ti tiện lấy lòng."

"Người như nó còn có thể kế tục Cố gia hay sao?"

Cố Hoằng suy yếu thì thào.

"Mày... mày cút ngay cho tao. Chúng mày... đều mau mau cút đi hết."

Một đứa cháu bị phế quan trọng hay thể diện Cố gia gầy dựng bấy lâu nay quan trọng?

Cố Việt rất muốn biết cha của hắn sẽ lựa chọn như thế nào.

Gia nghiệp Cố gia sẽ thuộc về Hân Hân của hắn, điều này sẽ không thay đổi.

Hắn không cho phép bất cứ một ai cướp đi những thứ thuộc về con bé.

Ai cũng không thể.

...

Mục Thiểm Tây dang tay đón lấy đứa nhỏ đang chạy đến, mỉm cười bế nó lên.

"Nhận ra anh hai sao?"

Thậm Thăng sờ sờ mặt của hắn, hâm mộ nói.

"Anh hai... trông thật ngầu"

Mục Thiểm Tây bị em trai hắn chọc cho cười, dùng sức hôn lên má cậu bé một cái, tay vỗ vỗ mông nó.

"Có muốn cũng không được, đợi Thậm Thăng lớn lên mới có thể ngầu nha."

Mục Trầm Quang đứng một bên không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hai người đang vui vẻ nô đùa.

"Mày còn dám vác mặt về đây?". Mục Thần Bắc giận dữ quát lên, tuy khí thế có chút đáng sợ nhưng bộ dạng của ông ta hiện tại không đủ để dọa người.

Mục Thiểm Tây liếc nhìn cha của anh phải ngồi trên xe lăn, nhờ người đẩy đi không khỏi nhướng mày.

Tức đến bại liệt rồi?

Lần tới có nên chọc cho ông ta xuống mồ luôn không nhỉ?

Mục Thần Bắc bị đứa con trai duy nhất này liên tiếp gây họa chọc đến phát bệnh, đi đứng đều không nổi.

Nhưng hắn đến đây là để thăm Mục Thậm Thăng, không phải chọc điên Mục Thần Bắc. Vì thế ngay cả một câu xin lỗi cũng lười nói, giả điếc bế đứa nhỏ ra hoa viên, mặc cho cha hắn ngồi trên xe lăn, Mục lối đến gân cổ đều trướng lên, mặt đỏ lừ.

Mục Trầm Quang không nói tiếng nào, chậm rãi theo sau hai người.

Hoa viên của Mục gia rất rộng lớn, xây theo dạng bồn chữ nhật, xếp xung quanh lối đi rất đẹp mắt, ở đây cũng có khá nhiều hoa thơm, thu hút không ít côn trùng lui đến.

Mục Thiểm Tây đưa tay ra là có thể dễ dàng bắt được một con chuồn chuồn cánh cam sặc sỡ, hắn đưa cho Thậm Thăng, cười cười dặn dò.

"Đừng để cho nó bay mất."

"Tùy tiện mà chơi, chơi chết cũng không sao."

Mục Trầm Quang không thể ngấm nổi cách hắn dạy dỗ trẻ con, lạnh lùng nhìn con chuồn chuồn bị Thậm Thăng giữ trong tay, lừ đừ sắp chết.

"Thiếu gia, ngài quả thực đã hợp tác với Viện trưởng Cố? Cất giấu số ma túy quy mô lớn đó?"

Mục Thiểm Tây ngạc nhiên nhìn ông. "Tam gia sao lại quan tâm đến chuyện này?"

Bổn phận của con chó trong nhà vốn chỉ nên sủa và đuổi người lạ thôi chứ.

"Thiếu gia, ngài vẫn là nên thu liễm lại một chút, tìm người chết thay ngài không phải dễ.."

Hắn "a" một tiếng, tiện tay vứt đi con chuồng chuồng đã bị dày vò đến chết.

"Thì ra người xúi giục Mục Huyền nhận tội là ông."

Mục Trầm Quang im lặng, gương mặt vốn đã nhăn nheo nay lại thêm vặn vẹo.

A Huyền chết chính là để cứu mày.

Giọng điệu bỡn cợt đó là sao?

"Tức giận?". Hắn cảm thấy biểu cảm của lão già này rất thú vị, rất muốn trêu đùa một phen.

"Tôi cũng không nghĩ đến là do Tam gia khuyến khích hắn đi chết. Trên đời này có cha mẹ nào muốn con mình chết thay người khác đâu."

Liếc nhìn bàn tay của lão nhân đang run lên, ý cười trong mắt hắn càng đậm.

Mất đi rồi mới biết tiếc nha.

"Tôi nói là lời thật lòng." Hắn hôn lên má của Thậm Thăng một cái, ánh mắt lại trắng trợn nhìn Mục Trầm Quang... kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

"Ai cũng đều yêu thương cốt nhục của mình sinh ra, cưng chiều nắm trong lòng bàn tay đến mức không muốn buông ra."

"Là con người, hay súc sinh đều như vậy."

"Vậy Tam gia..."

"Ông là thứ gì nhỉ".