Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 2: Linh Đường (2)

Ở trong mắt người ngoài, Thanh Đường là hoàng giả cao cao tại thượng, thống ngự vạn bang, uy trấn Cửu Châu, cho dù là nhân vật cùng cảnh, cũng kính sợ ba phần.

Nhưng ở trước người Tô Dịch, nàng vẫn là nhân vật như tiểu nha đầu, trừ tu hành, thì hầu hạ bên người Tô Dịch, dịu dàng mà khiêm tốn.

“Sư muội, ngươi đã thủ linh cho sư tôn bảy ngày, bây giờ còn không đi, chúng ta nhất định không chống đỡ được!”

Đột nhiên, một bóng người cao lớn vĩ ngạn đi vào linh đường, một bộ chiến bào màu trắng sớm tổn hại nhuốm máu. Hắn vừa trải qua một hồi ác chiến tanh máu, cả người tản ra uy thế đáng sợ.

Bì Ma!

Đứng đầu chín vị quan môn đệ tử dưới trướng Tô Dịch, hào “Bì Ma Chiến Hoàng”, tùy tùng Tô Dịch tu hành ba vạn chín ngàn năm.

Thanh Đường luôn quỳ rạp trước quan tài chậm rãi đứng dậy, giọng trong trẻo mà lạnh nhạt, nói:

“Sư huynh, sư tôn trước khi mất đi, đã bảo chúng ta chín vị truyền nhân này đều tự rời khỏi, vì sao... Ngươi lại trở lại?”

Bì Ma khẽ nhíu mày, chính nghĩa lẫm liệt nói: “Ta sao có thể trơ mắt nhìn lũ phản đồ kia cùng kẻ địch hủy diệt mọi thứ sư tôn để lại? Huống chi, sư muội ngươi không muốn rời đi, ở đây thủ linh, ta thân là đại sư huynh, lại nào có thể rời khỏi?”

Thanh Đường xoay người, một đôi mắt đẹp lạnh lùng như lưỡi đao nhìn chằm chằm Bì Ma, “Cũng đến lúc này rồi, sư huynh còn không muốn nói thật?”

Con ngươi Bì Ma hơi ngưng trọng, “Sư muội, ngươi đây là ý gì?”

“Ý gì?”

Khóe môi Thanh Đường nổi lên một chút đùa cợt, “Người khác không biết, ta lại rất rõ, sư huynh ngươi đối với một thanh ‘Cửu Ngục Kiếm’ đó của sư tôn vẫn nhớ mãi không quên.”

Bì Ma khẽ biến sắc, hơi trầm mặc, đột nhiên cười lên, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo, “Sư muội, ngươi dám nói ngươi ở đây thủ linh, không phải vì kiếm này?”

Thanh Đường vẫn chưa phủ nhận, trên gương mặt trắng nõn tuyệt mỹ vẫn bình tĩnh như trước, nói, “Sư huynh, ngươi nói sai rồi, ta ở lại nơi đây, không chỉ riêng vì Cửu Ngục Kiếm.”

“Còn có cái gì?” Bì Ma nhịn không được hỏi.

Ánh mắt Thanh Đường nhìn về phía ngoài linh đường, nhìn thế giới chư thiên thần ma kịch liệt chém gϊếŧ kia, không một gợn sóng nói: “Sư tôn lúc còn sống để lại...”

“Ta tất cả đều muốn!”

Trong giọng nói từng chữ đều tùy ý và bình tĩnh như vậy, khi nói xong lời cuối cùng, bóng người thon dài xinh đẹp kia của Thanh Đường tăng thêm một sự uy nghiêm bức người.

“Tất cả đều muốn...”

Bì Ma đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhịn không được cười to lên, trên mặt tràn đầy trào phúng, nói:

“Không ngờ, trong chín truyền nhân này chúng ta, khẩu vị lớn nhất, lại là tiểu sư muội ngươi! Nếu sư tôn còn sống, thấy một màn như vậy, sợ là cũng không thể ngờ được, Thanh Đường hắn thương yêu tín nhiệm nhất, lại tham lam như thế!”

Trên thực tế, Tô Dịch luôn thờ ơ lạnh nhạt.

Kim Sí Đại Bằng và Vũ Hóa Kiếm Đình những người đó phản bội, hắn cũng không để ý.

Cho dù các đại địch kia gϊếŧ tới tận cửa, hắn cũng không để ý.

Nhưng khi nhìn thấy truyền nhân Bì Ma được mình coi trọng nhất cùng Thanh Đường được mình yêu thương cũng nhất đều có mưu đồ cùng tính toán, hắn trầm mặc.

Một ít bảo vật mà thôi, lại khiến hai đồ đệ trở mặt thành thù, đáng buồn làm sao!

Keng!

Đột nhiên, Thanh Đường bất ngờ ra tay, trong một kiếm, thế mà khiến Bì Ma bị thương nặng.

“Không ngờ, ngươi con tiện nhân này che giấu thật sâu!”

Trong đường tơ kẽ tóc, Bì Ma bắt lấy một tia sinh cơ chạy ra khỏi linh đường, trong thanh âm lộ ra tức giận cùng kinh hoảng.

Hắn không ngờ, sư muội này của hắn đạo hạnh thế mà khủng bố hơn xa so với trong tưởng tượng của hắn.

Ngay cả Tô Dịch cũng cả kinh, nha đầu này thì ra đã sớm đột phá.

Bì Ma chưa lưu lại, ngay lập tức đào tẩu.

Thanh Đường chưa đuổi theo, nàng đứng một mình ở trước quan tài xanh trong linh đường, bên môi nổi lên nét trào phúng, lẩm bẩm:

“Nếu để sư tôn biết, đại đồ đệ của hắn, cũng là người đầu tiên cấu kết sáu đại đạo môn, hắn sẽ đau lòng bao nhiêu?”

“Còn có tam sư huynh Hỏa Nghiêu, hắn tuy chưa từng tham dự vào, nhưng hắn lúc trước gần đi, lại đánh cắp ‘Huyền Sơ Thần Giám’, chỉ một bảo vật này, cũng đủ để hắn tấn thăng ‘Hoàng cảnh’...”

“Đáng tiếc, sư tôn đã đi, không nhìn thấy tất cả cái này nữa.”

Thanh Đường than nhẹ một tiếng.

Mà sắc mặt Tô Dịch từng chút một âm trầm xuống.

Hắn lúc này mới biết, đại đồ đệ mình tín nhiệm nhất kia, thế mà lại làm ra việc phản bội, dẫn sói vào nhà!

Cũng mới biết được, Hỏa Nghiêu tam đồ đệ này, đánh cắp “Huyền Sơ Thần Giám” trấn áp bí cảnh thế giới này!

Trách không được các phản đồ cùng kẻ địch kia có thể dễ dàng gϊếŧ vào địa bàn của mình...

Nghĩ đến đây, Tô Dịch vừa phẫn nộ vừa buồn bã.

Mà lúc này, Thanh Đường đột nhiên cất bước đi ra khỏi linh đường.

Bóng người yểu điệu thon dài của nàng giống như độc lập khỏi thế gian, một đôi mắt đẹp mà lạnh nhạt nhìn quét thiên địa, lạnh lùng mở miệng:

“Từ hôm nay trở đi, do Thanh Đường ta độc tôn Đại Hoang!”

Vù!

Trên người nàng chợt toát ra một luồng kiếm ý mênh mông, cuốn lên, phủ kín thiên địa, kiếm ý màu xanh bắn nhanh như mưa ánh sáng, giống như một rồi lại một lưỡi đao Hình Thiên, dễ dàng chém gϊếŧ một rồi lại một bóng người khủng bố.

Chỉ trong giây lát ——

Trời đất như tranh, nhuộm đầy máu thần!

Các tồn tại khủng bố còn sót lại kia đều hoảng sợ, đều như rơi vào hố băng, cả người phát lạnh.