Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1: Linh Đường (1)

Quyển 1: Trọng sinh cùng kiếm

Linh đường.

Một cái quan tài đồng xanh đặt trong đó, trên quan tài khắc chim thú côn trùng cá, nhật nguyệt tinh tú... các hình vẽ mênh mang mà cổ xưa.

Một thiếu nữ mặc cảo y* thuần trắng, thanh lệ tuyệt tục quỳ gối trước quan tài.

* một từ tiếng Trung nghĩa quần áo lụa trắng, những bộ quần áo màu trắng mặc trong tang lễ hoặc các vụ gϊếŧ người ở thời cổ

Ngoài linh đường, là một mảng thế giới bí cảnh như tịnh thổ.

Có bóng người khủng bố như chư thiên thần phật, đang ở trong đó kịch liệt chém gϊếŧ chinh chiến.

Rống giận ngút trời.

Máu thần giàn giụa.

Trong linh đường lại là một mảng yên tĩnh.

Thiếu nữ từ đầu đến cuối bái lạy sát mặt đất, vẻ mặt không buồn không vui, bình tĩnh không có một tia gợn sóng.

“A, thì ra ta sau khi ‘chết’ là như vậy...”

Tô Dịch cười lên, trong ánh mắt lại tràn đầy lạnh lùng.

Chỉ có lúc ngẫu nhiên nhìn về phía thiếu nữ, trong ánh mắt kia của hắn mới có thể nổi lên một tia nhu hòa không dễ phát hiện.

Lúc còn sống, hắn từng ngao du chu hư chư thiên, kiếm áp tinh không, độc đoán đại giới.

Từng chinh chiến hoàn vũ, bá tuyệt một thời đại.

Cũng từng được tôn sùng là “Vạn đạo chi sư” duy nhất của Đại Hoang Cửu Châu từ xưa đến nay.

Ở trong mắt kiếm đạo cự bá của Đại Hoang Cửu Châu, hắn càng là “Huyền Quân Kiếm Chủ” không thể sánh vai trên con đường kiếm đạo.

Mà sau khi khi tin hắn chết truyền ra, tất cả đều thay đổi!

“Ha ha ha, nấu (chảy) thanh minh, luyện đại đạo, từ đó về sau, ‘Dong Thiên Lô’ này của Tô Huyền Quân thuộc về bổn tọa!”

Một tiếng cười to vang lên ở trong bí cảnh thế giới ngoài linh đường, lộ ra sung sướиɠ cùng vui vẻ.

Tô Dịch giương mắt nhìn lại.

Đó là một con Kim Sí Đại Bằng, cánh chim như mây trên trời rủ xuống, màu sắc như hoàng kim ánh vàng rực rỡ tưới ra, tỏa ra ánh sáng lấp lánh vô cùng, uy thế cường thịnh, đè sập một phương núi sông.

Ở trong một đôi móng vuốt khổng lồ xé trời kia của nó quắp một cái lô đỉnh đỏ tươi như thiêu đốt.

“Con chim tước nhỏ này thế mà cũng phản bội ta...”

Tô Dịch cảm khái một tiếng.

Còn nhớ tám vạn năm trước, Kim Sí Đại Bằng phủ phục ở ngoài sơn môn, dập đầu mười ngày mười đêm, chỉ vì hầu hạ ở dưới trướng mình nghe đạo diệu.

Niệm nó thành tâm, mình liền giữ nó ở bên người tu hành.

Nhưng nó bây giờ lại gọi thẳng danh hiệu mình, cướp đoạt Dong Thiên Lô của mình.

Một tên phản đồ triệt để!

“Tô Huyền Quân nợ ‘Vũ Hóa Kiếm Đình’ ta tám trăm chín mươi ba tính mạng, càng đánh cắp truyền thừa chí cao tông ta ‘Thập Phương Kiếm Kinh’, hôm nay, chúng ta là đến đòi nợ, ai dám cản, liền gϊếŧ kẻ đó!”

Dưới vòm trời, trong sấm sét cuồn cuộn, một đạo nhân áo bào đỏ lớn tiếng thét dài, sát ý ngập trời.

Tô Dịch ngạc nhiên.

Vũ Hóa Kiếm Đình, lúc ban đầu chỉ là một tông môn nhỏ không có tiếng tăm gì, tổ sư của nó cũng chỉ là một trong ba mươi sáu ký danh đệ tử bên người mình mà thôi.

Mà chính là dựa vào uy thế cùng sự che chở của Tô Huyền Quân hắn, Vũ Hóa Kiếm Đình mới có thể từng bước quật khởi, trở thành một trong sáu đại đạo môn Đại Hoang Cửu Châu, uy chấn hoàn vũ.

Nhưng bây giờ, người Vũ Hóa Kiếm Đình cũng đã đến.

Cái gì thiếu nợ tám trăm chín mươi ba tính mạng, thuần túy là nói xạo.

Càng đừng nói, “Thập Phương Kiếm Kinh” kia còn do mình ban cho tổ sư Vũ Hóa Kiếm Đình!

Hiển nhiên, sau khi biết được tin mình chết, Vũ Hóa Kiếm Đình tùy tiện bịa cái lý do, ngụy trang đòi nợ, nhân cơ hội đến đánh cướp.

“Lòng người không như thời cổ, chỉ vậy mà thôi.”

Tô Dịch không khỏi lắc đầu, tâm tình cũng không tránh khỏi có chút trầm thấp.

Trong những năm còn sống, mình cũng chưa từng bạc đãi những người thân cận bên cạnh đó mà.

“Các ngươi nghe, Tô Huyền Quân chính là ‘vạn đạo chi sư’ chúng ta cùng nhau tôn kính, hôm nay có chúng ta, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ các ngươi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cướp đoạt di vật của hắn!”

Trong mưa máu giàn giụa, một đám bóng người thần uy mênh mông quát to.

“Nói nhảm, nói dễ nghe, lúc đó chẳng phải sau khi biết được tin Tô lão tặc chết, đến cướp đoạt bảo vật?”

“Thực con mẹ nó dối trá!”

Có người cười lạnh, trả lời lại một cách mỉa mai.

“Xem xem trong tay các ngươi, Thanh Đằng Tiên Thụ, Đại Chí Như Ý, Cửu Long Thần Hỏa Đăng, Vạn Lưu Tử Ngọc Bình... Một thứ nào không phải ‘tuyệt thế đạo bảo’ Tô Huyền Quân để lại?”

“Nếu các ngươi thật có lòng, vì sao không mang các bảo vật đó nhét vào trong quan tài Tô Huyền Quân, chôn cùng hắn?”

... Rất nhiều bóng người khủng bố đều cười lạnh.

Trời đất rung chuyển, tình hình chiến đấu kịch liệt.

Các bóng người tham chiến, đều là đại năng đỉnh cao nhất trong Đại Hoang Cửu Châu, tranh phong chém gϊếŧ lẫn nhau, cảnh tượng cỡ đó có thể nói là khủng bố khôn cùng.

Ở trong mắt Tô Dịch, tất cả cái này lại buồn cười lại lố bịch!

Lũ khốn kiếp này, ở lúc mình còn sống cung kính, khúm núm.

Mà ở sau khi mình “chết”, lại là sắc mặt như vậy!

“Lúc còn sống cùng sau khi chết, quả nhiên là khác nhau.”

Tô Dịch thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trên người thiếu nữ quỳ rạp trước quan tài đồng ở linh đường, trên mặt nổi lên nét mềm mại, “May mắn, Thanh Đường con nhỏ này vẫn luôn ở đây...”

Thanh Đường lúc mười ba tuổi đã tùy tùng ở bên người hắn tu hành, đến nay đã có một vạn tám ngàn chín trăm năm, ở đất Đại Hoang Cửu Châu, nàng có phong hào “Thanh Đường Nữ Hoàng”.