Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 245: PN6-5 Nhìn xem mây cuộn mây tan

Chương năm. Động Quân tam hỏi

"Vấn đề thứ nhất," Quân Vũ cầm cành bạch dương chưa khô trong tay đặt lên mông sau người hắn, thành công gây ra một trận da gà trên da thịt, "Tấu chương đầu tiên của Lý Sùng Đức vạch tội ngươi không làm việc đàng hoàng, xin hỏi Dịch thành chủ, ngươi đã làm cái gì?"

"Hồi tiên sinh..." Dịch Thư Vân cảm nhận được lạnh lẽo sau người, không dám dây dưa chút nào nói, "Trước đó kẻ thù của tiên phụ tìm tới cửa, Thư Vân không chịu được quấy nhiễu; lúc ấy Lý Sùng Đức tìm ta trừ phiến loạn... Thư Vân liền... từ chối..."

"Vì tư bỏ công?" Giọng Quân Vũ lập tức lạnh ba phần.

Dịch Thư Vân giương mắt nhìn ánh nến trong góc thư phòng, dường như bị đâm đau nhói mà nhắm mắt, mở miệng nói, "Thư Vân biết sai... A..." Một tiếng rên đau hết sức thống khổ bị áp chế nơi cổ họng đi đôi với tiếng cành bạch dương xé gió.

Chất gỗ bạch dương rắn chắc, vẫn luôn không bị thời gian mài mòn, sau khi được ngâm nước muối đậm đặc thì vô cùng dẻo dai, nhất thời gia tăng thêm bảy phần sắc bén; cộng thêm Quân Vũ nghe câu trả lời như vậy xuống tay không lưu tình, trong khoảnh khắc, Dịch Thư Vân chỉ cảm thấy da thịt sau lưng vỡ toang ra trong ngọn lửa, tất cả đau đớn chui vào mạch máu toàn thân!

Hai mươi roi!

Mười vết máu đỏ thẫm xếp song song trên mông, Quân Vũ đánh đến rất xa xỉ, mười lần liền đánh từ thắt lưng tới giữa mông. Cành bạch dương còn có chỗ đáng sợ khác, chất vỏ nó trơn nhẵn, quất lên da phát sinh tiếng "chát chát", nhìn kỹ bên dưới, gần như trên mỗi vết thương chịu hai roi đều bị lột đi một lớp da!

Nước muối đậm đặc trong nháy mắt phát huy tác dụng, tàn phá mỗi một tấc da nó có thể tàn phá.

Mồ hôi lạnh cả người không kịp chờ đợi mà tuôn ra, Dịch Thư Vân nằm trên bàn sách, hai tay gắt gao siết chặt lấy mép bàn học; hắn biết quy củ Quân môn nghiêm, nhưng khoảnh khắc cành cây lên người, hắn vẫn không chút do dự cắn cánh tay một cái.

Đau! Đau quá...

"Vấn đề thứ hai," Quân Vũ thả cành cây trong tay xuống, nhìn sườn mặt Dịch Thư Vân cắn chặt răng, hỏi, "Tấu chương thứ hai của Lý Sùng Đức vạch tội ngươi hàng đêm sênh ca, ngươi giải thích thế nào?"

Dịch Thư Vân nhả miệng ra, mồ hôi lạnh ở thái dương trườn đến khóe miệng, hắn chống khuỷu tay, phóng thích khí thừa nghẹn giữa ngực bụng ra ngoài, mới lên tiếng, "Thư Vân... không dám giấu giếm, đây là... Lý Sùng Đức vu khống!"

"Vu khống?" Quân Vũ tức giận đến cười lạnh, "Dịch thành chủ năm nay hai mươi có sáu, nhưng bên gối ngay cả một thị thϊếp thông phòng cũng không có; nếu nói tần lâu sở quán*... Ta tin tưởng học trò Quân Vũ ta, vẫn không có cái gan này! Như vậy Lý Sùng Đức dựa vào cái gì vu khống ngươi?"

* Tần lâu sở quán chỉ nơi ca vũ, kỹ viện.

Dịch Thư Vân nuốt một ngụm nước bọt, lại phát hiện trong miệng không có gì cả, vô lực hé hé miệng, Dịch Thư Vân dùng im lặng trả lời câu hỏi... Tình cảnh Tề Huyên vốn khó nói, chuyện lần này không thể liên luỵ hắn vào. Mà suy cho cùng, hành động của Tề Huyên cũng là Dịch Thư Vân hắn ngầm đồng ý.

"Không định giải thích?" Đợi mấy nhịp thở không đợi được câu trả lời, cành cây lại một lần nữa đặt lên da thịt.

Dịch Thư Vân kéo căng hai chân thon dài, khẽ gật đầu một cái, "Đều là... Thư Vân sai..."

"Chát chát chát..."

Tiếng roi rơi tràn ngập thư phòng rộng rãi, Quân Vũ vốn không tin lý do của Lý Sùng Đức, bây giờ hỏi, chẳng qua muốn một câu giải thích; ai lường trước Dịch Thư Vân nói câu "vu khống", rồi lại tự mình nhận sai... giải thích mâu thuẫn rõ ràng như vậy, là cảm thấy Quân Vũ y dễ lừa gạt sao?!

... Chín! Mười! Mười một! Mười hai! Mười ba... Rắc!

"A... Ưʍ..."

Kèm theo Dịch Thư Vân ngẩng đầu kêu đau, nửa cành cây bắn đến chỗ đất trống trong thư phòng, lại lộc cộc lộn mấy vòng; Quân Vũ xoay người cầm nửa cành cây trong tay ném vào thùng, tiện thể lại rút một cây.

Dịch Thư Vân đau đến trước mắt phiếm đen, hai chân không tự chủ được hơi hơi co quắp, trên mông một mảnh đỏ thẫm, chỗ mông bị cành cây gãy đánh trúng, đã có giọt máu lấm tấm. Mà nước muối đang từng chút từng chút thấm vào những vết thương nhìn thấy được, lẫn không nhìn thấy được.

Đau, chồng chất đến mỗi một góc trong đầu, không thể tiếp nhận bất kỳ cảm giác nào khác của hắn!

"Ta đã sớm nói với ngươi, ngươi không phải thiếu niên mười mấy tuổi, ta sẽ không ép ngươi làm chuyện ngươi không muốn làm, đương nhiên, cũng hi vọng ngươi nhiều hơn Hằng nhi thậm chí Hi nhi vài phần lý trí." Đi kèm với tiếng nước muối nhỏ trên đất, Quân Vũ nghiêm giọng nói, "Nhưng chỉ cần ngươi một ngày không rời Quân môn, quy củ nề nếp Quân môn ngươi đều tuân thủ vững vàng cho ta!"

Dịch Thư Vân duỗi thẳng hai tay siết mép bàn sách, gân xanh trên mu bàn tay cánh tay đều nổi lên, trong đau đớn cắn người, hắn nỗ lực đáp lời, "Thư Vân... ghi nhớ..."

Ghi nhớ nhưng vẫn không muốn giải thích! Quân Vũ nắm cành cây trong tay thật chặt, chiếu vào đầu gối cong "vυ't" một tiếng quất xuống!

"Thẳng chân! Ngươi không giải thích muốn tự mình gánh, liền gánh đàng hoàng cho ta!" Quân Vũ nhìn học trò nhà mình trong nháy mắt kéo căng hai chân nhưng vẫn run rẩy nhè nhẹ, dằn tâm tình trong lòng xuống, lạnh lùng nói, "Tính lại!"

Tâm Dịch Thư Vân theo hai chữ này đột nhiên trầm xuống, còn chưa hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, tiếng xé gió sau lưng đã vang lên. Tiếp đó, trên mông lại lần nữa bị đau đớn mãnh liệt cắn chặt tàn sát bừa bãi!

Quân Vũ đánh đến không thoải mái, nhưng mỗi một roi đều rõ ràng, không dây dưa dài dòng cũng không thủ hạ lưu tình, như tính cách bản thân y, một là một hai là hai, nói tính lại, thì tuyệt không thiếu một roi!

Giữa Quân Vũ và Dịch Thư Vân từ trước đến nay có giao ước ngầm, thời hạn quỳ tỉnh là một canh giờ; trách phạt không quy định số lượng, lấy hai mươi roi làm một tổ, "tính lại"... chính là tính lại hai mươi roi.

Dịch Thư Vân gục xuống bàn, mồ hôi lạnh điên cuồng tuôn ra, lại từ tóc trên trán và thái dương nhỏ giọt xuống.

"Chát chát chát!"

Ba roi giòn vang lại lần nữa quất vào mông, mắt Dịch Thư Vân tối sầm lại, tay trái chợt co quắp như bị chuột rút, vừa may quẹt trúng chén trà trên bàn! Nước trà đã lạnh như băng ngã đổ lên tay, kích hắn giật mình một cái, trong nháy mắt thoáng tỉnh táo, hắn đem đế chén trà ngậm vào miệng.

Hắn nhớ kỹ hai mươi roi tính lại này là vì khi cành cây gãy ngang hắn kêu đau, không tiếng động không tránh không tự tổn thương, trong quy củ Quân môn, "không tiếng động" là điều nghiêm khắc nhất!

"Chát chát..."

"Rắc!"

Cành cây thứ hai ứng tiếng mà gãy, Dịch Thư Vân cắn đế chén trà có nắp bằng sứ men xanh trong miệng đến kẽo kẹt, tựa như sau một khắc, có thể cắn nát nhai nát luôn!

Đêm... vắng lặng, duy chỉ còn lại người chịu khổ đau đớn, thở dốc khàn cả giọng...

Quân Vũ lại lần nữa vứt cành cây trong tay, từ trong thùng gỗ cầm lấy cây thứ ba.

Thừa tướng Trung Châu ba mươi sáu tuổi sắc mặt nghiêm nghị, có một số việc Dịch Thư Vân không nói, không có nghĩa y không biết; không hỏi, vì y tôn trọng học trò tuổi này cũng không nhỏ, đã có chủ kiến. Thế nhưng tôn trọng thì tôn trọng, nếp sống Quân môn từ trước đến nay... nếu lựa chọn gánh vác, liền cắn chặt răng gánh vác đến cùng!

... Tựa như đệ đệ y năm đó, trong biệt viện ở núi Vân Trung, phí hoài tám năm thanh xuân tươi đẹp...

Một cánh tay trái vững vàng hữu lực, ngón tay hơi hơi lạnh. Dịch Thư Vân đau đến mơ mơ màng màng cảm giác được cằm mình bị nâng lên, cả khuôn mặt bị xoay về bên trái. Hắn nỗ lực mở đôi mắt bị mồ hôi lạnh làm đau, liền thấy khuôn mặt bình tĩnh đến nghiêm nghị của tiên sinh nhà mình, còn có, cái tay đang lấy đi cái chén sứ men xanh bị cắn chặt.

"Nhả ra." Mệnh lệnh đơn giản trực tiếp.

Dịch Thư Vân đáp lời nhả ra, trong kẽ răng vết máu nghiễm nhiên.

Quân Vũ vờ như không thấy, đặt cái chén ở một bên, nhìn đôi mắt ướt sũng của học trò nhà mình, hỏi, "Vấn đề thứ ba, lần này trừ phiến loạn thất bại, có ẩn tình hay không? Tấu chương của Lý Sùng Đức và ngươi ta đã xem, hiện tại, ta muốn nghe chính miệng ngươi nói."

Dịch Thư Vân rụt người một cái, trong lòng xen lẫn yên tâm và sợ hãi. Bất kể thế nào đi nữa, tiên sinh bị hắn lén gọi "đồ cổ", cho tới bây giờ ngoài công chính nghiêm minh, còn mang theo tư tâm ấm áp. Nhưng mà... câu hỏi này, hắn thất bại đến thản thản nhiên nhiên, không lời nào để nói...

"Hồi tiên sinh..." Dịch Thư Vân xé cổ họng khô khốc, mượn mùi máu tanh trong miệng, trả lời ngắt quãng, "Là Thư Vân... lơ là thiếu cảnh giác... Không dám ngụy biện đùn đẩy... đùn đẩy trách nhiệm..."

"Ha..." Quân Vũ tức giận bật cười, "Hay cho câu không dám ngụy biện đùn đẩy trách nhiệm! Nạn trộm cướp ở Tây Xuyên nửa năm có thừa, ngươi dùng năm chữ "lơ là thiếu cảnh giác" thì nghĩ ứng phó được ta, ứng phó được cả triều văn võ?!"

"Thư Vân biết sai, người... người trách phạt..."

"Đây là việc công, là bổn phận công việc của ngươi." Cành bạch dương trong tay Quân Vũ đặt ở nơi giao nhau giữa mông với đùi, tỏ rõ y muốn hạ roi ở chỗ này, "Nếu ngươi từ chối phương án Lý Sùng Đức vây quét, liền phải làm được không chút sơ hở. Phạt ngươi năm mươi, xem như tiểu trừng đại giới*, ngươi có phục hay không?"

* Tiểu trừng đại giới ý chỉ có sai nhỏ liền trừng phạt cảnh cáo để không đến mức phạm phải sai lầm lớn hơn.

Đôi mắt Dịch Thư Vân bị mồ hôi nước mắt thấm vào có chút mơ hồ, hắn gian nan nâng mí mắt lên, lần nữa nhìn ngọn nến trong góc thư phòng, run giọng nói, "Phục... Thư Vân nhận phạt... Tiên sinh, có thể cầu người... ban cho... Thư Vân một sợi dây thừng không?"