Nghe Như Hương nói không dám mặc đồ mình thiết kế, Tuyết không giận mà cười gian nói: “Có gì mà ngại chứ? Anh Khải mà thấy chị mặc những món này không chừng ảnh bỏ nghề ở nhà ôm chị suốt thôi!”
Nghe Tuyết nhắc đến chồng mình, Như Hương hừ lạnh đáp: “Hừ! Ổng có đào, mai, lan, quất tha hồ mà ôm rồi, có khi cả tháng mới về nhà một lần. Mặc vào ổng cũng ngáy ngủ chứ chả thèm xem đâu.”
Ngọc Tuyết cười nói: “Thì chị cứ mặc đi, còn người khác xem mà!”
“Ai?” Như Hương nhướng mày hỏi.
Ngọc Tuyết khúc khích đáp: “Nhóc Cương chứ ai! Dạo này trổ mã rồi, nhìn xinh trai phết đấy!”
Nghe thế, Như Hương vỗ bẹp vào tay Ngọc Tuyết và mắng: “Giáo viên mà ăn nói bậy bạ!”
“Ơ em có nói gì bậy đâu? Tự chị nghĩ bậy đấy chứ!” Ngọc Tuyết trơ tráo.
Vốn tính tình phóng khoáng thích đùa, lại là chị em thân thiết nên Ngọc Tuyết không ngại trêu chọc Như Hương: “Bõ công nuôi được cậu con xinh trai như vậy mà không hưởng thì phí hoài tuổi xuân!”
Nói xong, Ngọc Tuyết cười òa lên còn Như Hương thì đỏ bừng cả mặt. Hai người mãi trò chuyện mà quên mất thằng Cương cũng đang ở nhà và đã vô tình nghe hết cuộc trò chuyện.
Tuy không hiểu từ “hưởng” trong ý Ngọc Tuyết là gì, nhưng bản năng lại khiến nó có cảm cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ kỳ lạ, nó cảm giác được cái súng nước giữa hai chân mình đang cứng lên một cách khó hiểu dù nó không hề cảm thấy buồn tè.
Ngọc Tuyết trò chuyện thêm một lát rồi ra về, Như Hương dọn sơ nhà cửa, tắm rửa rồi bước vào phòng mình.
Như Hương sấy khô mái tóc đen óng ả rồi liếc nhìn sang túi áo dài Ngọc Tuyết tặng.
Như Hương mở ra rồi lắc đầu chào thua trước bộ áo dài mà Ngọc Tuyết thiết kế ra.
Đúng là áo dài, nhưng áo dài này không phải thứ có thể mặc ra đường. Cũng là màu trắng tinh khôi mang tính biểu tượng, nhưng chất vải của chiếc áo dài này lại là loại vải rất mỏng manh và gần như xuyên thấu, hơn nữa áo dài này còn chẳng có quần dài, thay vào đó là một số phụ kiện gồm một chiếc qυầи ɭóŧ ren trắng nhỏ xíu và một đôi tất chân trắng dài đến nửa đùi.
Áo dài xuyên thấu, qυầи ɭóŧ ren và tất chân, nếu không phải từng thấy qua những thiết kế táo tợn khác của Ngọc Tuyết thì Như Hương cũng chẳng dám tin là trên đời có một người giáo viên hay nhà thiết kế nào dám nghĩ đến sự kết hợp này, nói gì đến mang vào đời thực.
Dùng bàn tay thon trắng nõn vuốt ve lớp vải áo mềm mượt, Như Hương đến trước gương, cởi trần cơ thể rồi chậm rãi mặc bộ áo dài xuyên thấu vào.
Như Hương nói không dám mặc những thiết kế của Ngọc Tuyết, đó là nói dối.
Nhìn lại mình trong gương, mặt của Như Hương đỏ bừng lên vì bộ áo dài này còn táo bạo hơn nàng tưởng, không chỉ xuyên thấu mà còn hở vai, hở ngực. Vai áo rất rộng, làm lộ gần như hoàn toàn làn vai thanh mảnh gợi cảm của Hương, đã không có cổ áo, ngực áo còn rất thấp, thấp đến nỗi chỉ đủ để che nửa dưới của hai quả đào tiên tròn trĩu nặng của nàng, thậm chí hai vầng vυ' nhàn nhạt còn lấp ló lộ ra.
Tà áo xẻ cao nên cặp đùi trắng mỡn hoàn toàn phơi bày, cộng thêm lớp tất chân dài đến nửa đùi càng tăng thêm sự quyến rũ của đôi chân dài đầy đặn. Điểm chết người nhất chính là mỗi khi hai tà áo đong đưa là nơi cửa mình thầm kín cùng cặp mông căng tròn cũng hững hờ hé lộ.