“Dừng lại!”
Kim Đại liếc mắt một cái liền nhận ra Kiều Nhạc. Cô chính là người mấy ngày trước Giang Dã mang đến bang hội. Giang Dã không phải là chưa từng đưa phụ nữ đến đó, nhưng trực giác của hắn ta nói rằng Kiều Nhạc không giống.
“Có chuyện gì đây?”
Tóc vàng run rẩy ngẩng đầu, đứng một bên cười nói “Người phụ nữ này ngăn cản các huynh đệ làm việc, em đang dạy dỗ cô ta một chút.”
Kim Đại không nói chuyện, nhìn bộ dáng Kiều Nhạc hiển nhiên là không nhận ra hắn ta. Hắn mơ hồ cảm giác chính mình gặp rắc rối.
Kiều Nhạc phát hiện người đàn ông đầu trọc đứng giữa hai người đàn ông kia chính là lão Đại. Cô cắn răng đứng lên nhìn Kim Đại, ánh mắt mang theo tia quật cường chỉ vào Lâm Khải đang không ngừng khóc thảm giãy dụa “Tôi là cô giáo của cậu bé, các người không thể mang cậu bé đi. Tôi không rõ các người có mâu thuẫn gì, nhưng đứa trẻ là vô tội.”
“Cô gái, Lâm Kim Thịnh thiếu tiền chúng tôi chưa trả. Cha nợ con trả chính là quy củ ở đây, không thể thương lượng.” Kim Đại chầm chậm mở miệng, mấy tên đàn em bên người có chút kinh ngạc thái độ của hắn ta với Kiều Nhạc. Kim Đại ở trên đường lăn lộn nhiều năm như vậy, tính tình vô cùng hung bạo.
“Tôi không rõ quy tắc của mấy người…cũng không muốn hiểu” Kiều Nhạc nghĩ đến một màn vừa nãy, cả người nhịn không được run rẩy.
Cô từ trước đến nay không phải một người có tấm lòng thánh mẫu, cô biết rõ bản thân có thể và không thể làm được cái gì. Nhưng là trơ mắt nhìn Lâm Khải bị mang đi, cô không làm được. Ở Vịnh Nam, thiếu niên ngoài làm cu li* cũng không thể làm được cái gì. Kết cục cuối cùng như thế nào cô cũng không dám nghĩ.
(*Lao động tay chân, chịu sự sai bảo của người khác, bị người khinh thường, bắt nạt.)
Một câu cô nói ra ngoại trừ Kim Đại, tất cả những người khác đều sửng sốt “Cha cậu bé thiếu các người bao nhiêu tiền? Tôi thay hắn trả.”
Kim Đại còn cho rằng cô nói đùa “Hắn thiếu chúng tôi 125 vạn. Số tiền lớn như vậy, cô có trả nổi không?”
Kiều Nhạc không chút do dự lấy di động ra, ngón tay nhanh chóng mở ứng dụng chuyển tiền đưa cho Kim Đại “Nhập tài khoản, tôi chuyển.”
Điều này làm cho Kim Đại trợn tròn mắt, hắn bối rối phiền muộn xoa xoa cái đầu trơn bóng của mình, vẫn là quyết định gọi cho Giang Dã.
Hắn đi đến một góc xa gọi điện, Giang Dã rất nhanh đã bắt máy.
Hắn ta đem mọi chuyện nói rõ với Giang Dã. Giang Dã sau một phút im lặng mới nói “Gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến.”
Dự cảm xấu trong lòng Kim Đại ngày càng mãnh liệt, khi quay về hé ra khuôn mặt nhăn thành trái khổ qua, một tên đàn em thận trọng hỏi “Lão Đại, chuyện này?”
Kim Đại xua tay “Đem đứa trẻ này thả ra trước.”
Người đang giữ chặt cậu bé Lâm Khải nghi hoặc nhìn Kim Đại một cái, sau đó thành thật thả lỏng tay. Lâm Khải nhanh chóng chạy đến bên người Kiều Nhạc, cô đem cậu giấu sau người, sợ những người này đột nhiên đổi ý.
Kiều Nhạc không rõ những người này sao lại chuyển thái độ nhanh vậy, rõ ràng cô còn chưa chuyển tiền cho họ.
Giang Dã rất nhanh đã đến, nhìn thấy Kiều Nhạc liền đen mặt.
Mọi người đồng thanh cúi đầu chào hắn “Anh Dã!”
Kiều Nhạc không nghĩ tới hắn sẽ đến, nhưng nhìn hắn đang đến gần, theo bản năng đem Lâm Khải che dấu.
Kim Đại mở miệng “Anh Dã, việc này xử lý như thế nào?”
“125 vạn nói trả thay người khác thực dễ dàng. Kiều Nhạc, sao tôi không biết em nhiều tiền như vậy?” Hắn nhìn cô, con ngươi đen láy lộ ra tia trào phúng.
“Vịnh Nam không thiếu nhất chính là dân cờ bạc. Bọn họ chính là sâu mọt đã cắm rễ ở đây, không bao giờ có thể dọn sạch. Lần này em giúp hắn, lần sau hắn vẫn như cũ không chút do dự đem đứa trẻ bán đi để lấy tiền tiêu vào sòng bạc. Em là đang lãng phí tiền bạc của mình.”
“Nhưng anh có thể giúp.”
Hắn dùng từ ngữ như lưỡi dao sắc bén chém vào chiếc mặt nạ kiên cường của cô, khiến Kiều Nhạc như ngâm mình trong hồ nước sâu lạnh lẽo.
Nhưng là cô vẫn muốn đánh cược một lần.
Cô nhẹ nhàng kéo tay Giang Dã “Giang Dã, chỉ một lần này, xin anh đấy.”
Giang Dã, xin anh. Đừng khiến tôi hối hận, cũng đừng khiến tôi thất vọng!