Vịnh Nam

Chương 6: Người phụ nữ ông đây muốn ngủ, ai cũng không thể ngăn được 3

Kiều Nhạc thống khổ nhắm mắt lại, nhưng đáng xấu hổ lại là cơ thể dưới sự ra vào không ngừng của Giang Dã đã dần có phản ứng. Sự bỏng rát ở lối vào thay thế bằng sự tê dại thỏa mãn. Hắn cắm sâu đến tận gốc rễ, kɧoáı ©ảʍ truyền đến ngày càng nhiều, chậm rãi lan đến đỉnh qυყ đầυ, trong sự co rút chặt chẽ cửa động, bộ lông rậm rạp xung quanh hắn chậm rãi ướt đẫm, nơi giao hợp một mảnh nhớp nháp, yêu dịch tiết ra nhiều hơn. Giang Dã giống như động cơ mô tơ đưa đẩy thắt lưng trừu cắm, đem dâʍ ɖị©ɧ bắn ra thành bọt nước, rơi xuống gốc rễ và đóa hoa sưng đỏ.

“Kiều Nhạc, nhìn xem bộ dáng lẳиɠ ɭơ hiện tại của em khi bị cầm thú thao như thế nào, thực nhiều nước.”

“Hút ông đây nhanh như vậy, thực dâʍ đãиɠ”

Nhìn Kiều Nhạc không để ý đến mình, hắn bắt đầu nắc mạnh vào nơi cửa tử ©υиɠ sâu nhất của cô, không ngừng nghiền nát hoa tâm, miếng thịt nộn hé mở ra hút lấy qυყ đầυ.

Kiều Nhạc ôm chặt lấy cánh tay rắn chắc của Giang Dã, kí©ɧ ŧɧí©ɧ dưới hạ thân khiến cô không kiềm chế ngửa đầu về phía sau, tiếng rêи ɾỉ dần phát ra…

Giang Dã thu hồi tay nắm chặt eo nhỏ của cô, mở ra một vòng va chạm mới, côn ŧᏂịŧ bị tiểu huyệt xoắn chặt lại sưng to hơn, cái miệng nhỏ tận cùng bên trong hút lấy qυყ đầυ, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt truyền thẳng từ chân đến đại não.

“Tôi không được…ô ô…ưm a…”

Toàn thân đều sung sướиɠ, nhất là tiểu huyệt, cửa tử ©υиɠ bị mở ra khiến cô có chút khống chế không được, run rẩy không ngừng, lý trí dần bị đánh tan rã, cả người mềm nhũn thành vũng nước.

Trên người bọn họ phủ một lớp mồ hôi mỏng, quần áo mỏng manh mùa hè dính chặt trên người, trên bàn ăn màu gỗ thông dính vài giọt dâʍ ɖị©ɧ đang từ từ chảy xuống nền đất.

Trận làʍ t̠ìиɦ này, Giang Dã căn bản không dùng kỹ năng nào, giống như đang phát tiết, ở trên người Kiều Nhạc không ngừng đóng cọc, siết chặt mông sau hơn mười cái ra vào, cuối cùng cũng rút côn ŧᏂịŧ ra bắn một bãi tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt trước cửa hoa huyệt.

Tiểu huyệt bị sự nóng bỏng làm cho sợ run co rút lại, một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ từ bên trong bức chảy ra, Kiều Nhạc cũng cao trào.

Trận tình ái lăng nhục này cuối cùng đã kết thúc.

“Giang Dã, anh vì sao lại đối với tôi như vậy.” Kiều Nhạc bụm mặt nghẹn ngào khóc thành tiếng “Vì sao, vì sao phải làm vậy?” Tiếng khóc vô cùng thê thảm chất vấn Giang Dã.

Trận làʍ t̠ìиɦ này không nghi ngờ chính là vũ nhục Kiều Nhạc, tuy rằng nguyên nhân là do Giang Dã, còn có sự không cam lòng của cô.

Giang Dã sau khi bình ổn hô hấp, thay Kiều Nhạc dọn dẹp mảnh lầy lội giữa hai chân cô, nhìn cô khóc cũng không dừng lại, chỉ là có chút phiền lòng.

Lần đầu tiên cũng không thấy khóc thành như vậy, còn về phần vì sao?

Rốt cuộc hắn vẫn còn chút tình người, động tác dọn dẹp giữa hai chân Kiều Nhạc cũng nhẹ nhàng hơn chút, sau đó kéo hai tay che mặt của cô ra, lạnh lùng nhìn cô.

Cô khóc đến không còn hình tượng, hai mắt sưng đỏ, chóp mũi ửng hồng, hai má đỏ lên, ai nhìn cũng đều nói là bộ dáng bị bắt nạt, lại quật cường không thèm…nhìn Giang Dã.

Hắn đột nhiên có chút đau lòng, lần đầu phát hiện bản thân có chút quá đáng.

Bàn tay to ôm lấy cơ thể gầy yếu của cô vào trong ngực

“Kiều Nhạc, ông đây muốn phụ nữ, cho dù là mẹ đẻ cũng ngăn không được. Tôi thừa nhận lần này mình có chút quá đáng. Chỉ cần về sau em ngoan một chút, đừng chọc tôi tức giận.”

Nhưng lời này truyền đến tai Kiều Nhạc lại khiến cô có một loại ảo giác, Giang Dã muốn giam cô lại cả đời, vì vậy vùi đầu trong ngực hắn khóc càng thêm dữ dội.

Gân xanh trên trán Giang Dã muốn bạo phát.

DM!!!