Beta: Bánh Bao
Mặt Chu Á Bình lúc đỏ lúc trắng, tức giận đến cả người phát run. Sau khi chuông vào lớp vang lên, bà cũng không lên lớp giảng bài cho hết tiết, ra một ít bài tập, rời đi tìm Trịnh Hồng Tú.
Bà cho rằng Trịnh Hồng Tú sẽ đứng về phía bà, ai biết sau khi Trịnh Hồng Tú kiên nhẫn nghe bà nói xong, cười dài, nói ra những lời khiến bà tuyệt vọng: “Cô giáo Chu, chuyện cô nói, tôi cũng không biết giải quyết như thế nào. Không bằng cô đến chỗ thầy hiệu trưởng phản ánh, hỏi xem ý kiến của thầy ấy như thế nào?”
Trên mặt Trịnh Hồng Tú tươi cười, trong lòng lại vô cùng tức giận: Chu Á Bình này, thế nhưng còn có mặt mũi đến cáo trạng. Bà ta không một chút tự biết là suy nghĩ của bà ta thực vô sỉ sao?
Trịnh Hồng Tú tức giận, Chu Á Bình còn tức giận hơn cơ.
Bà âm thầm mắng Trịnh Hồng Tú dối trá.
Bà thầm nghĩ, khó trách có người nói đừng nhìn Trịnh Hồng Tú hiền, kỳ thật là một người cường nghạnh, trước kia bà còn không biết, hôm nay thực sự sâu sắc cảm nhận được – bà ta để mình tự đi phản ánh với hiệu trưởng, đây không phải là khéo léo từ chối mình sao?
Thầy giáo lớp nhất quan tâm đến thành tích của học sinh lớp nhất, lớp nhị quan tâm lớp nhị, nhưng hiệu trưởng, chủ nhiệm khối lại lo lắng toàn bộ thành tích của cả khối, để mình đi tìm hiệu trưởng còn không phải bảo mình tự tìm chết sao?
Chu Á Bình biết suy nghĩ của bà không thể nói với hiệu trưởng, nhưng bà không biết suy nghĩ của mình lệch lạc, bà chỉ cho rằng làm người phải tự tìm đường sống cho mình.
Trịnh Hồng Tú và hiệu trưởng, bà không dám kháng nghị.
Nhưng chỗ Mộ Thanh Nghiên, cũng từ hôm nay, bà bắt đầu tìm mọi cách cho cô xem sắc mặt.
Nếu Mộ Thanh Nghiên là một cô gái bình thường, có lẽ sẽ không chịu nổi, nhưng hiện tại trong thân thể cô là một linh hồn trưởng thành, cho nên, nửa điểm cũng không bị Chu Á Bình ảnh hưởng. Huống chi nghiêm túc mà nói Chu Á Bình cũng không phải người lợi hại, dù sao thành tích của Mộ Thanh Nghiên cũng vô cùng nổi bật, xuất sắc, Chu Á Bình cũng không muốn làm cô tức giận chạy mất.
Một tháng rất nhanh trôi qua, Tần Vĩ Văn và Lý Soái vừa hy vọng, vừa sợ hãi, mới “xoay người” một cái, kỳ thi tháng cũng tới.
Mộ Thanh Nghiên lần trước muốn khiêm tốn cũng không khiêm tốn thành công, lần này cô vô cùng tự tin nắm chắc chừng mực bài thi.
Vốn cô định mỗi môn để để lại năm phần, như vậy điểm sẽ giảm xuống.
Nhưng mà, bởi vì nguyên nhân quan hệ với Chu Á Bình căng thẳng, môn tiếng Anh cô cố gắng đạt điểm tối đa.
Lúc này, kỳ thi tháng có xếp hạng học sinh, cũng sẽ so sánh được thành tích của lớp nhất và lớp nhị.
Sau khi có điểm, thầy cô giáo hai lớp họp lại với nhau nhìn thành tích của học sinh giỏi.
Thầy cô lớp nhị cảm thấy thực vừa lòng với thành tích học sinh của bọn họ.
Lúc này, Tần Vĩ Văn lấy ưu thế tuyệt đối xếp ở vị trí thứ nhất, thời gian làm bài dư ra 12 phút, Lý Soái vị trí thứ ba, vị trí thứ hai nhỉnh hơn Lý Soái một chút là Lưu Lỵ. Xếp thứ tư là Mộ Thanh Nghiên, tuy rằng Mộ Thanh Nghiên không có biểu hiện xuất sắc như lần trước, nhưng bài tiếng Anh lại được điểm tối đa, điểm tối đa duy nhất của cả hai lớp.
Trừ việc đó, khiến các thầy cô lớp nhị càng cao hứng là, một ít học sinh vốn thành tích trung bình, lần này cũng thi tốt lắm, giống như Thích Ý, Tôn Kỳ, Lâm Hương Nhi, Hứa Thanh. Thành tích đều xếp trước vị trí thứ 15, sắp đuổi kịp thành thích ổn định Phùng Tuấn và Hồ Quốc An.
Nguyên bản Chu Á Bình cũng thực cao hứng. Nhưng mà, bà ta là người keo kiệt lại lắm mưu mô, lại để bà vô tình nghe được thầy cô lớp nhất khích lệ Mộ Tiểu Mễ và các học sinh thành tích tiến bộ khác, lập tức không tốt.
Bà nghĩ cũng không cần nghĩ, sự tiến bộ của Mộ Tiểu Mễ hoàn toàn là nhờ Mộ Thanh Nghiên.
Bà từng vụиɠ ŧяộʍ nghe qua Mộ Thanh Nghiên giảng bài cho các học sinh khác, không cần nói, bà cũng phải phục.
Nghĩ đến nếu Mộ Thanh Nghiên tiếp tục giúp học sinh lớp khác, tiền thưởng của bà sẽ bị giảm đi, tâm tình càng ngày càng khó chịu. Bà chuẩn bị lặng lẽ tìm thầy Nhậm của lớp nhị liên hợp cùng nhau khuyên bảo Mộ Thanh Nghiên, để cô về sau chỉ giảng bài cho học sinh lớp mình, như vậy, thành tích thi trung học của lớp nhị bọn họ nhất định sẽ tốt hơn.
Thầy cô lớp nhị thực vừa lòng với thành tích của học sinh lớp mình, thầy cô lớp nhất thì lại bị chọc tức.
Cũng không phải lớp họ toàn người thành tích kém.
Kỳ thật, mấy cái học sinh giỏi của lớp học cũng phát huy tốt lắm, có mấy cái học sinh bình thường cũng có tiến bộ, dù ít dù nhiều, vốn họ cũng nên thật cao hứng.
Sở dĩ bọn họ tức giận là vì Tiền Vân Đóa.
Nhìn thấy thành tích của Tiền Vân Đóa, Hứa Triệu Khiêm vốn nóng tính muốn nổ tung: “Ai, các thầy nói xem, thành tích lúc Tiền Vân Đóa báo danh có phải là giả hay không? Còn nói cái gì mà học sinh giỏi trong trường trung học nhất nhì Huyền Dương, các thầy xem thành tích lần thi này, không có một môn đạt trung bình. Tôi nói này, hiệu trưởng Nguyên, không phải thầy cố ý chỉnh lớp nhất chúng tôi phải không?”
Hiệu trưởng Nguyên Vĩnh Hoa là người trầm tĩnh: “Kỳ thi tháng trước không phải Tiền Vân Đóa thi tốt lắm sao? Hình như là xếp thứ hai trong khối phải không?”
Hứa Triệu Khiêm ngẩn người, nói dối: “Ai biết được có phải quay bài hay không?”
Chủ nhiệm lớp nhất Triệu Hoa thực cầu thị: “Không có quay bài, ít nhất môn Toán không có, hôm đó tôi làm giám thị, còn cố ý xếp em ấy và Lưu Lỵ ở trên bục, hai em đó không có cơ hội quay bài.”
Hứa Triệu Khiêm nghiêm túc nhớ lại hôm đó, ngữ khí mềm xuống: “Thật giống như thế. Vậy các cô nói xem, có chuyện gì xảy ra với em ấy vậy? Chưa quen hoàn cảnh ở đây? Mới chuyển trường nên học không tốt?”
Trần Tiền và Hứa Triệu Khiêm là hai người đối đầu, nghe vậy phì cười.
Nguyên Vĩnh Hoa cũng cười: “Thầy Hứa, có lẽ học sinh Tiền Vân Đóa có chút chưa quen đi. Dựa vào thành tích tháng trước của em ấy, ta tin tưởng, đợi em ấy điều chỉnh lại, thành tích nhất định sẽ tốt lên.”
“Nếu như không thể tốt lên thì sao? Không được, hiệu trưởng, thầy phải nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này, lúc trước vốn là xếp Lý Soái vào lớp chúng ta, sau này vì nghe thấy thành tích Tiền Vân Đóa tốt, chúng ta mới để em ấy vào lớp nhị. Mà bây giờ thành tích Tiền Vân Đóa lại không tốt, thầy sắp xếp như vậy là không công bằng.”
Trịnh Hồng Tú nghiêm mặt trả lời hắn: “Vậy theo ý của thầy Hứa, phải làm như thế nào mới công bằng?”
“Làm như thế nào mới công bằng?” Lúc trước Hứa Triệu Khiêm cũng chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này, hắn trầm ngâm một hồi, mặt dày nói: “Để Tiền Vân Đóa vào lớp các cô, tôi liền phục.”
“Thầy không sợ thành tích Tiền Vân Đóa khôi phục?”
“Khôi phục cũng không cần.” Hứa Triệu Khiêm thật lòng nói, một cô gái thích trang điểm, thích làm nũng, cả ngày câu dẫn nam sinh trong lớp không chịu học tập, thành tích khôi phục cũng không cần.
“Ta đồng ý.” Trịnh Hồng Tú thở dài thật sâu: “Nếu các thầy cô khác cũng không có ý kiến, liền làm như thế đi, nhưng mà, phải nghĩ cách nói sao cho tốt, không thể để việc này ảnh hưởng đến tâm trạng học sinh Tiền Vân Đóa, bằng không, thành tích của em ấy thực sự không khôi phục được.”
“Ta đồng ý.”
“Ta cũng đồng ý.”
Trịnh Hồng Tú rất có lực ảnh hưởng, sau khi cô đồng ý, các giáo viên khác trong lớp nhị đều ào ào bày tỏ thái độ đồng ý.
Hứa Triệu Khiêm nhìn bọn họ cười lạnh, nghĩ thầm, các đồng chí, qua một thời gian nữa các người sẽ biết lợi hại ở đâu, Tiền Vân Đóa này, chính là một cái tai họa.
Hứa Triệu Khiêm âm thầm chúc mừng. Các thầy cô khác đang hỗ trợ tìm cớ cho việc chuyển lớp của Tiền Vân Đóa.
Suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra cớ khiến người ta tin phục.
Cuối cùng trọng trách này cũng phải đến tay Nguyên Vĩnh Hoa: “Chuyện này giao cho ta đi, ta sẽ nói với em ấy, các thầy chỉ cần kín miệng một chút, không được nói ra chuyện thầy Hứa đuổi em ấy là được.”
Hứa Triệu Khiêm: “...”
Được rồi, lời này của thầy hiệu trưởng cũng không nói sai. Đích thực, chỉ có mình hắn đuổi Tiền Vân Đóa.