Nhặt Được 201 Vạn

Chương 1

Chương 1
Edit: Thiên Kết

Beta: TiêuKhang

"Tư Nhã! Tư Nhã! Đợi chút, hãy nghe mình nói." Diệp Gia Dĩnh khàn giọng cầu xin trong điện thoại: "Nếu một ngàn vạn không được thì bảy tám trăm vạn cũng được, với cậu mà nói chút tiền ấy cũng đâu là gì, nhưng hiện tại mình thật sự rất cần nó..... Xin cậu mà, xem như nể tình chúng ta từng là bạn với nhau, cho mình mượn trong lúc khó khăn đi.... Tư Nhã…Đừng cúp máy....Tư Nhã...."

"Tút..." Đường dây bên kia tắt máy không chút thương tình.

Diệp Gia Dĩnh buông thỏng hai tay, đờ đẫn nhìn vào điện thoại trong tay, bên tai vẫn còn vọng lại tiếng vang kéo dài khi điện thoại bị ngắt.

Hai ngày nay cô đã ngồi trong nhà gọi điện liên tục, ăn nói khép nép để cầu xin những người có thể giúp đỡ mình, hy vọng họ có thể cho mượn gấp một ít tiền, nhưng câu trả lời của bọn họ đều na ná như nhau: Thật ngại quá, gần đây tình hình kinh tế gặp chút khó khăn.

Hoàng Tư Nhã là người cuối cùng cô có thể gọi tới để nhờ giúp đỡ!

Giờ phải làm sao đây?

Thời tiết vào tháng tư cũng không lạnh, nhưng Diệp Gia Dĩnh lại cảm thấy hơi lạnh như đang len lỏi vào từng lỗ chân lông trên cơ thể, xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng rồi lan tỏa toàn thân, lạnh đến mức cô không chịu được phải ôm chặt hai tay co người cuộn sát vào ghế sofa, nếm trải mùi vị đau khổ của sự tuyệt vọng.

Liên tục đầu tư thất bại, cô dùng toàn bộ số tiền cuối cùng của mình đánh cược một ván, được ăn cả hai ngã về không, thu mua 70% cổ phần của công ty con lớn nhất dưới trướng tập đoàn Diệp Thị, sau đó cô mới phát hiện công ty này đã sớm nợ nần chồng chất, không có tiền để trả nợ, thế là toàn bộ tiền bạc của cô đều thả trôi sông! Tin tức cô hai nhà họ Diệp sắp phá sản bắt đầu lan truyền khắp nơi như mọc thêm cánh, khắp nơi cũng bắt đầu đến đòi nợ...

Mấy tháng qua, những tin đả kích trí mạng bủa vây như đèn kéo quân cứ nối gót mà tới.

Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, Diệp Gia Dĩnh đã bị anh cả của mình đẩy vào bước đường cùng! Trong nháy mắt chuyện kế thừa gia sản mấy trăm triệu cũng hóa thành con số không!

Diệp Thừa Trạch! Hết thảy chuyện này đều do anh ta đứng phía sau thao túng!

"Anh cả, anh thắng rồi!" Tiếng cười ảm đạm khàn khàn của Diệp Gia Dĩnh vang vọng khắp căn phòng, cô và anh ta là anh em cùng cha khác mẹ, không giống ruột thịt mà y hệt như kẻ thù, từ khi biết đến sự tồn tại của đối phương cũng từ ngày đó đã bắt đầu dùng hết khả năng để đối chọi gay gắt với nhau.

Hiện giờ, trận đấu này rốt cuộc cũng kết thúc bằng chiến thắng vẻ vang của anh cả Diệp Thừa Trạch.

Nhét từng viên thuốc ngủ vào miệng, Diệp Gia Dĩnh thầm nghĩ: Cuối cùng Diệp Thừa Trạch cũng coi như đã giải trừ được mối hận trong lòng.

Người mẹ lúc trước của anh ta hẳn là bị mẹ cô làm cho tức chết, mẹ của cô vô cùng khôn khéo, tính toán đầy mình, gần như dùng phương thức gϊếŧ người không thấy máu để xử lý người vợ lúc đó của cha. Sau đó thay thế bà ta, chắc chắn Diệp Thừa Trạch rất hận hai mẹ con cô, nhịn nhục nhiều năm như thế, cuối cùng cũng vùng dậy trở mặt cắn lại.

Anh ta giống như một tên thợ săn vô cùng nhẫn nại, dùng một thời gian dài để tỉ mỉ bố trí giăng đầy cạm bẫy, cố dựng nên hàng loạt ca múa mừng cảnh thái bình giả dối để mê hoặc con mồi là cô, sau đó tung một đòn trí mạng! Tâm địa sâu độc, thủ đoạn tàn ác, từ sau khi mẹ ruột của Diệp Gia Dĩnh chết đi, cô đã không còn người đứng sau chỉ vẽ, căn bản không phải là đối thủ của anh cả, chỉ có thể thua trong ê chề nhục nhã!

Ý thức ngày càng mơ hồ, Diệp Gia Dĩnh biết mình sắp được hoàn toàn giải thoát, rời khỏi cái thế giới phồn hoa phức tạp đầy cám dỗ khiến cô không muốn từ bỏ này, nhưng lại có thể thoát được cái số mệnh mà cô sợ hãi nhất…. Số mệnh bị biến thành người nghèo chịu sự khinh khi, dè bỉu và chỉ chỏ của người đời, khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Diệp Gia Dĩnh cam chịu số mạng nằm xuống giường nhắm mắt lại, thầm nghĩ thì ra cảm giác đối mặt với cái chết cũng không quá đáng sợ như cô tưởng, giống như đang chuẩn bị đi ngủ vậy, có một chút nhẹ nhõm, có một chút tiếc nuối….Còn có cảm giác có lỗi với Ba Ni… Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô nghĩ như thế.

***

Ngày hôm sau, cơn mưa rào rơi rả rích suốt cả ngày, bầu trời âm u ảm đạm.

Hôm sau nữa, mây mù tan biến, khí trời chuyển biến thoáng đãng trong lành.

Bình minh lên, khi những vệt nắng lung linh chen chúc nhau chiếu vào trong phòng qua từng khe hở của lớp rèm nhung, Diệp Gia Dĩnh đang nằm im không nhúc nhích trên giường bỗng nhiên mở mắt, hoảng sợ đánh giá xung quanh, nhỏ giọng thì thào: "Mình sao thế này?"

Nhớ rõ ràng cô vừa tan ca đêm, vừa ra sức đạp xe về phòng trọ, vừa tính toán xem đêm nay có thể đi ngủ sớm một chút hay không.

Do mệt mỏi quá độ nên có hơi sơ xuất, xe đạp bị vấp vào trúng một miệng cống mở toang. Bởi vì tốc độ xe quá nhanh, cho nên sau khi va vào thì cô bị văng ra xa, nhớ được là đầu đập xuống đất, sau khi cơn đau kéo tới thì không còn nhớ được gì nữa.

"Nguyền rủa cái lũ nào trộm nắp cống đem đi bán đều bị trả tiền giả!" Ngải Hiểu Hiểu lầu bầu nguyền rủa, sau đó cố gắng ngồi dậy.

Sau khi nhìn quanh một vòng, miệng cô từ từ há ra thật to, tất cả mọi thứ xung quanh đều khiến cô cảm thấy không thể nào tin được!

Đây là một phòng ngủ tuyệt đẹp và vô cùng rộng rãi, được thiết kế theo phong cách phương Tây, trần nhà trên đỉnh đầu đều là viền thạch cao khắc hoa, những bức tường xung quanh được trang trí bằng giấy dán tường có màu sắc ấm áp và hoa văn trang nhã, khắp nơi đều được bày biện những đồ dùng tinh xảo, bên cạnh chiếc gương to là cửa phòng tắm có kính mờ, nhìn xuyên qua cánh cửa hơi hé mở có thể thấy được bên trong là một phòng tắm lớn mang phong cách Châu Âu, chiếc bồn tắm lớn có bốn chân màu trắng mà trước giờ Ngải Hiểu Hiểu chỉ được nhìn thấy trên phim ảnh, chính là phong cách xa hoa cô luôn ngưỡng mộ từ trước đến nay, mà lúc này cô đang nằm trên một cái giường có kích cỡ cực lớn, thoải mái đến không thể tin được.

Ngải Hiểu Hiểu xốc chăn lên, chân trần nhảy xuống giường, vừa cúi đầu đã sợ đến hồn vía lên mây: "Cái này..." Thứ cô đang dẫm lên là tấm thảm lông mềm mại không phải chân của cô, mà đôi chân này trắng nõn nuột nà, móng tay sơn màu hồng mát dịu, làn da nhẵn mịn như da em bé, nhìn thôi cũng đủ biết ngày thường nó được chăm sóc tỉ mỉ cỡ nào.

Nhấc nhẹ chân lên, dưới vạt áo ngủ lộ ra bắp đùi thon thả xinh đẹp... Đây cũng không phải bắp chân thô kệch của mình!

"Trời ạ!"Ngải Hiểu Hiểu thét lên một tiếng đầy kinh hãi rồi vọt vào phòng tắm.

Đứng trước tấm gương ở bồn rửa tay, sự kích động lẫn ngạc nhiên sau khi tỉnh dậy đã lên đến đỉnh điểm.

Trong gương là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, làn da trắng nõn với gương mặt có đường nét tinh xảo, mái tóc dài suông mượt, dáng người thon thả, đoán chừng có lẽ lớn hơn cô vài tuổi, độ khoảng hai sáu, hai bảy.

Ngải Hiểu Hiểu chớp mắt, cô gái trong gương cũng chớp mắt; Ngải Hiểu Hiểu nhíu mày, cô gái trong gương cũng nhíu mày; Ngải Hiểu Hiểu véo hai má mình làm mặt quỷ, cô gái trong gương cũng bắt chước làm theo y chang từng động tác.

Buông tay xuống, Ngải Hiểu Hiểu thì thào tự nói với chính mình: "Cái này là linh hồn bị hoán đổi, mình đã chết và được sống lại dưới thân xác của của một người khác...."

***

Ơn trời bây giờ đâu đâu cũng có mấy truyện xuyên không, rồi truyện chết đi được sống lại, nên Ngải Hiểu Hiểu mới có thể xác định được tình huống hy hữu này đã xảy ra với mình, hơn nữa còn rất dũng cảm đối mặt với hiện thực, không có vì sợ quá mà thét lên rồi lăn đùng ra ngất xỉu.

***

- Diệp Gia Dĩnh

- Nữ

- Hai mươi bảy tuổi

- Độc thân

- Có một đứa con trai tên Diệp Ba Ni, bốn tuổi.

- Tài sản hiện có: 201 vạn 3980 đồng.

Diệp Gia Dĩnh là con gái của ông trùm giàu có khét tiếng Diệp Khải Tích. Sau khi cha qua đời, cô với bà mẹ ruột của mìnhkhông ngừng đấu đá tranh giành tài sản cùng anh trai cả Diệp Thừa Trạch, mãi đến khi người mẹ mạnh mẽ giỏi giang qua đời vào năm trước, Diệp Gia Dĩnh một thân một mình thân cô thế cô, không phải là đối thủ của anh cả, một nửa gia sản đã thừa kế tới tay lại dần rơi hết vào trong tay anh cả Diệp Thừa Trạch.

Hiện giờ, trong tay Diệp Gia Dĩnh chỉ còn hai trăm vạn tiền mặt, là số tiền còn sót lại sau khi cô bán khu nhà cao cấp của mình và trả phí một năm cho các câu lạc bộ ở hội sở và những trung tâm giải trí sòng bạc đã ký hợp đồng ở Macao.

Bởi vì Diệp Gia Dĩnh không thể chấp nhận được hiện thực mình sắp trở thành một kẻ nghèo hèn tay trắng nên đành uống thuốc ngủ tự tử.

***

Ở trên là những tư liệu về thân phận mới của mình mà Ngải Hiểu Hiểu dùng hết ba giờ để tổng kết ra, sự thật này khiến cô không biết phải nói gì. So với người nghèo rách mồng tơi như cô, người có hai trăm vạn gửi ngân hàng lại tự nhận là nghèo, hơn nữa còn nghèo đến không thể sống nổi, phải lựa chọn tự sát?

Thật sự là không thể tin nổi mà!

Ba mẹ của Ngải Hiểu Hiểu đã qua đời vì tai nạn từ khi cô còn rất nhỏ, cô và bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau, khoảng thời gian đó cũng xem như là yên bình hạnh phúc, nhưng khi cô lên cấp ba thì bà ngoại bị ung thư xương, vì trị bệnh mà đã dùng hết tất cả số tiền gửi ngân hàng trong nhà.

Sau khi bán nhà còn mượn bên ngoài thêm mấy vạn đồng, nhưng bà ngoại vẫn không qua khỏi căn bệnh hiểm nghèo, buông tay rời bỏ nhân thế, để lại một mình Ngải Hiểu Hiểu gian nan sống qua ngày, mục tiêu lớn nhất trong đời chính là trả hết số nợ kia.

Cô làm cùng lúc ba công việc, mỗi ngày làm việc hơn mười tiếng, làm giúp việc nhà, đến cả vệ sinh công cộng cũng làm luôn, mặc dù cuộc sống qua ngày gian khổ như vậy, nhưng cô luôn sống rất vui vẻ lạc quan, rất sốt sắng hăng hái, chưa bao giờ nghĩ rằng mình nghèo đến mức phải tự sát.

Amen, ôi thế giới này thật kỳ diệu!

Qua sự việc lần này, Ngải Hiểu Hiểu ngộ ra một điều rằng, đối với một người mà nói từ nhỏ đến lớn sống trong một hoàn cảnh quá tốt cũng chưa hẳn là chuyện tốt đẹp gì, Diệp Gia Dĩnh chính là ví dụ điển hình…Cô ta tình nguyện đi tìm cái chết chứ không muốn chấp nhận đối diện với thất bại và hoàn cảnh gian khổ.

Được rèn luyện mài dũa từ nhỏ chắc chắn sẽ thành công trong việc bồi dưỡng nên một nhân sinh quan tích cực. Câu nói hàm ý sâu xa này là do giáo viên chủ nhiệm thời trung học khi thấy hoàn cảnh đáng thương của cô, đã tận tâm lục tìm trong bách khoa toàn thư được một quyển châm ngôn, sau đó tìm được một câu tương đối đúng bệnh để giảng cho cô nghe, cổ vũ tinh thần cô.

Ngải Hiểu Hiểu cho rằng câu nói này rất có đạo lý.

Giống như cô vậy, nghèo rách mồng tơi, làm mệt như chó, nhưng vẫn cảm thấy cuộc sống này vô cùng tươi đẹp, hy vọng tràn trề, thú vui lớn nhất mỗi ngày chính là tính xem dựa vào tốc độ kiếm tiền hiện tại của cô thì còn cần bao nhiêu năm nữa mới có thể thanh toán được hết số nợ ba vạn.

Lúc vui vẻ còn có thể mơ ước đến cuộc sống hạnh phúc sau khi trả hết nợ, đến lúc đó cô sẽ:

Muốn ăn gà chiên thì ăn gà chiên,

Muốn uống nước trái cây thì uống nước trái cây,

Nhất quyết không làm tăng ca nữa,

Chủ nhật ngủ cho đã khi nào muốn dậy thì dậy.

Hiện giờ giấc mộng "to lớn" ấy dường như sắp thành hiện thực rồi, Ngải Hiểu Hiểu nhìn gương mặt xinh đẹp xa lạ trong gương hơi mủi lòng nghĩ.

Nếu cô gái trước kia đã không biết quý trọng cuộc sống tốt như thế, dễ dàng từ bỏ tất cả, vậy thì mình sẽ thay cô ấy sống tiếp, mình sẽ để thân xác này sống một cách vui vẻ, thoải mái hết quãng đời còn lại.

Ngải Hiểu Hiểu hít sâu một hơi, tự nói với chính mình trong gương: "Vậy thì, kể từ bây giờ, trên đời này không còn Ngải Hiểu Hiểu nữa! Mà mình, chính là Diệp Gia Dĩnh; Diệp Gia Dĩnh, chính là mình, phải làm được như khi mình vẫn còn trong thời điểm khó khăn nhất. Tích cực cố gắng, luôn lạc quan tiến về phía trước, đối mặt với bất kỳ khó khăn nào cũng không được nản lòng, tuyệt đối không bao giờ bỏ cuộc, bản thân mỗi ngày đều phải cố gắng sống cho thật tốt!"

Nắm hai bàn tay mịn màng trắng trẻo không có vết chai điển hình của người dân lao động cực khổ lại thành quyền vung lên, tự cổ vũ bản thân: "Diệp Gia Dĩnh! Cố lên!"