Mỹ Nhân Ngọt Ngào Của Những Vị Thần Ánh Sáng

Quyển 1 - Chương 1.1

Nghiêm Minh đem người chọc đến nóng nảy, sau đó mới từ từ mà an ủi “Được rồi, nhìn kỹ xem bên ngoài là ai?”

Cửa phòng học bị đẩy ra, hai nam sinh cao lớn đẹp trai một trước một sau đi vào, nam sinh phía trước cơ thể thon dài, diện mạo đơn thuận dễ nhìn, khóe miệng nở một nụ cười ôn nhu, khí chất ôn hòa như nước.

Nam sinh phía sau cao to hơn, cao chừng 1m9, mặc bộ đồng phục bóng rổ, lộ ra cánh tay cùng bắp chân to khỏe, gương mặt của hắn góc cạnh rõ ràng anh tuấn mạnh mẽ, chỉ là giữa chân mày có vài tia tức giận, làm cho hắn nhìn qua có vài phần hung dữ.

Hứa Đường mở to hai mắt thấy rõ người tới, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó kêu lên: “Anh Uyên, Anh Tẫn, Minh khi dễ em!”

Nam sinh bận đồng phục bóng rổ đi nhanh vài bước, đi đến trước mặt Hứa Đường, nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp che kín ửng hồng vì tìиɧ ɖu͙© của cậu, bất mãn mà mở miệng, “Minh, cậu lại ăn mảnh.”

Giang Uyên đi tới chỗ Hứa Đường bên kia, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, ôn nhu nói: “Đường Đường ngoan, không khóc.”

Hứa Đường hít hít cái mũi, ủy khuất mà chu miệng lên hướng Giang Uyên đòi hôn. Giang Uyên cười ngậm lấy hai cánh môi đỏ bừng kia, dịu dàng hôn an ủi cậu.

Trần Tẫn nhìn sang trái, nhìn sang phải, hai người kia một người giã, một người hôn, gã lập tức thừa ra, cô đơn đứng ngốc ở kia nhìn chằm chằm trong lòng không khỏi thòm thèm.

Gã liếʍ môi, nhìn lướt qua cơ thể trắng nõn của Hứa Đường, sau đó lại nhìn lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi sau khi chơi bóng rổ của mình, sau đó hợp tình hợp lí đánh Giang Uyên một cái, vươn tay về phía anh.

Giang Uyên liếc mắt nhìn gã, từ trong túi lấy ra một lọ nước rửa tay ném cho gã.

Trần Tẫn cẩn thận rửa sạch tay, bàn tay to tùy ý vuốt ve trên người Hứa Đường, bàn tay vì chơi bóng rổ nhiều năm nên phủ một tầng vết chai mỏng, cọ lên da thịt trắng nõn, mang theo một trận rùng mình cùng tê dại.

Gã cúi xuống liếʍ mυ'ŧ núʍ ѵú đang đứng thẳng của Hứa Đường, tay khác trượt xuống eo bụng, cầm lấy côn ŧᏂịŧ phấn nộn, côn ŧᏂịŧ thẳng tắp , lỗ nhỏ phía trên tiết ra dịch nhầy trong suốt, bị Trần Tẫn vuốt ve thoa khắp thân cây.

Hứa Đường rêи ɾỉ, hai chân khó nhịn mà đong đưa.

Nghiêm Minh phía sau đen mặt nhìn chằm chằm ba người đang quấn lấy nhau, du͙© vọиɠ bắn tinh càng thêm mãnh liệt, hắn nâng hai đùi Hứa Đường đặt trên vai, bóp chặt eo nhỏ của cậu, bắt đầu hung mãnh yêu.

Côn ŧᏂịŧ nổi đầy gân xanh nhanh chóng thọc vào rút ra tiểu huyệt đỏ hồng, dịch ruột cùng dịch bôi trơn biến thành bọt trắng đυ.c ở huyệt nhỏ, phát ra tiếng nước “phụt phụt” đầy da^ʍ mĩ. Hai viên trứng no đủ phía dưới côn ŧᏂịŧ một chút lại một chút đánh trên mông Hứa Đường, đem chỗ kia đánh đến mức đỏ bừng.

Hứa Đường rêи ɾỉ, lại bị Giang Uyên chặn, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng.

Giang Uyên thấy thế buông ra cho cậu hô hấp, một tay vuốt tóc giúp cậu thả lỏng, tay khác xoa nắn tiểu huyệt vừa cao trào của cậu, niết lấy âm đế đang sưng tấy.

Trần Tẫn cũng cảm nhận được côn ŧᏂịŧ nhỏ trong tay càng ngày càng cứng, có xu hướng sắp cao trào, hắn tuốt nhanh hơn, dùng lòng bàn tay có vết chai mỏng cọ qυყ đầυ mẫn cảm.

“Ha a.... sâu quá... sướиɠ muốn chết.... ư a...”

Hứa Đường nhỏ giọng khóc, những điểm mẫn cảm trên người đều bị bọn họ chơi đùa, kɧoáı ©ảʍ giống như tiêu diệt trời đất kéo đến đây áp cậu vậy, làm cậu muốn phát điên.

Nghiêm Minh mím môi mỏng, hai mắt đỏ tươi, giã càng ngày càng sâu, càng ngày càng mạnh, côn ŧᏂịŧ dữ tợn đem bụng nhỏ bằng phẳng của Hứa Đường đỉnh ra một độ cung khiến người ta sợ hãi.

“Ưm a... muốn hỏng... bị chơi hỏng rồi... ô...a... lại muốn bắn... A a a!”

Hứa Đường thút thít rêи ɾỉ mà nói năng lộn xộn, kɧoáı ©ảʍ cường liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu đến mức sắp hỏng, nước mắt chảy đầy mặt. Cơ thể cậu đột nhiên cứng đờ, trong miệng phát ra một tiếng thét ngắn, bụng nhỏ run rẩy nảy lên, côn ŧᏂịŧ phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, bắn đầy tay Trần Tẫn.

Hoa huyệt trong nháy mắt cũng đạt tới cao trào, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra trên tay Giang Uyên.

“Đường Đường, hoa huyệt của em nhiều nước thật đấy.” Giang Uyên trêu đùa, Hứa Đường lại không còn sức để trả lời hắn, dư vị cao trào làm cho cậu run rẩy, cả người chìm vào kɧoáı ©ảʍ điên cuồng.

Nghiêm Minh bị hậu huyệt của cậu kẹp chặt đến mức sướиɠ đến tận trời cao, hung hăng đâm mấy chục cái nữa, thở ra một tiếng bắn bên trong hậu huyệt.

Một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng phun bên trong hậu huyệt của Hứa Đường, Nghiêm Minh duy trì tư thế bắn tinh khoảng chừng hai phút, mới sung sướиɠ mà nhắm mắt, cơ bắp cả người thả lỏng ra.

Hắn hơi thở gấp nhìn về phía Giang Uyên, trong ánh mắt vẫn còn du͙© vọиɠ “Có mang theo món đồ kia không?”

“Có.” Giang Uyên lấy ra một cái túi nhỏ từ túi quần khác đưa cho Nghiêm Minh, chỉ chỉ bàn tay của mình ý bảo không tiện, “Tự mở đi, hiện tại tôi không tiện.”

Trần Tẫn nhìn cái túi kia rồi chép chép cái miệng, yêu thương hôn lên khuôn mặt nhỏ của Hứa Đường.

Nghiêm Minh dùng răng cắn mở miệng túi, lấy ra một cái phích cắm kim loại hình giọt nước, phần cuối là một cái bệ tròn gắn viên kim cương màu tím.

Từ từ rút côn ŧᏂịŧ ra, miệng huyệt bị ch!ch đến mức sưng đỏ không khép lại được, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt lập tức chảy ra ngoài. Nghiêm Minh nhanh tay lẹ mắt cắm giang tắc vào, nhờ có tϊиɧ ɖϊ©h͙ bôi trơn, giang tắc một đường trơn tru cắm vào tiểu huyệt. Chất lỏng đều bị chặn ở bên trong, chỉ chừa một cái kim cương màu tím sáng lấp lánh lộ bên ngoài.

Thiếu niên xụi lơ trên bàn sách, khuôn mặt ửng hồng, hai mắt nhắm nghiền, nước mắt cùng mồ hôi hòa làm một, tóc đen lộn xộn dính ở trên mặt. Đồng phục trên người bị vén lên trước ngực, dưới thân không có một mảnh vải. Hai chân bị Nghiêm Minh nắm trong tay, mở rộng để lộ ra bên ngoài bộ phận riêng tư.

Thân thể mềm mại trắng nõn ửng hồng vì tìиɧ ɖu͙©, xương quai xanh cùng cổ đều là vết đỏ do bị liếʍ mυ'ŧ gặm cắn. Dương vậ.t nhỏ vừa mới bắn ra đáng thương rụt trở về, mềm oặt nằm trên trên bụng nhỏ. Hoa huyệt bị đùa bỡn đến mức sưng to, giống như một bông hoa đỏ rực, nước da^ʍ văng khắp nơi.

Hứa Đường như một con búp bê bị chơi hỏng, ba tên nam sinh đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ dâʍ ɭσạи này của cậu đến mức miệng đắng lưỡi khô.

Nghiêm Minh thì vẫn còn tốt, hắn vừa mới phát tiết xong, nhưng Trần Tẫn lại không giống như vậy, từ trước đến nay gã không thể cưỡng lại được sự quyến rũ của Hứa Đường, đôi mắt lúc này nhìn chòng chọc cậu.

Giang Uyên nhìn lướt qua đũng quần đang phồng lên của Trần Tẫn, nhắc nhở: “Không thể làm nữa, Đường Đường sẽ không chịu nổi.”

Trần Tẫn đè lại du͙© vọиɠ của chính mình, bĩu môi: “Biết rồi.”

Nghiêm Minh cởi khóa kéo của áo khoác đồng phục, cởϊ áσ thun màu trắng bên trong ra.

Nửa người trên trần trụi cường tráng, vai rộng eo thon, cơ bụng sáu múi rõ ràng, tuyến nhân ngư xinh đẹp như ẩn như hiện dưới lớp quần. Đây là một nam sinh có cơ thể hoàn mỹ khỏe mạnh, nhưng lại có một vết sẹo dữ tợn ngay xuơng bả vai, kéo dài đến tận xương quai xanh, nhìn qua giống như một con rết đáng sợ.

Giang Uyên và Trần Tẫn có chút trầm mặc khi nhìn thấy, Nghiêm Minh mặt không đổi sắc vò áo thun lại một cục, cẩn thẩn lau khô chất lỏng trên người Hứa Đường, rồi mặc quần xỏ giày cho cậu.

Cởϊ áσ thun ra nhét vào trong l*иg ngực cho Hứa Đường ôm, Nghiêm Minh trực tiếp mặc áo khoác ở trên người, khóa kéo kéo đến trên cùng, che lại cái cổ thon dài.

Khuôn mặt lần nữa khôi phục dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, du͙© vọиɠ trong mắt không còn, đôi mắt đen nhánh giống như một đầm nước lạnh băng sâu không thấy đáy.

“Cậu đưa em ấy về nhà, tôi đi tìm thầy Lý xin nghỉ.” Hắn sửa quần, nói với Giang Uyên.

Giang Uyên gật đầu, thật ra muốn anh đưa Hứa Đường về, là vì anh có một thân phận sẽ không bị bạn học và thầy giáo nghi ngờ —— Anh họ của Hứa Đường.

Trần Tẫn gãi đầu, có chút buồn bực, “Tôi cũng muốn về nhà, nhưng buổi chiều lai có một buổi huấn luyện.”

Nghiêm Minh nói: “Tôi biết rồi, cậu cứ tập đi, khi nào xong thì trở về.”

“Tuần sau là kỳ thi cuối kì, phải cho Đường Đường học bổ túc, cậu cũng đến nghe một chút đi.”

Giang Uyên mặc một cái áo sơ mi màu trắng, dùng áo khoác to rộng đem Hứa Đường cùng cái áo thun kia bọc lại kín mít, nâng mông ôm vào trong ngực.

Trần Tẫn bị kinh sợ đến tái mét “Tôi cũng phải học bổ túc sao? Tôi là học sinh thể dục nên chắc không cần đâu!”

Giang Uyên ôm chặt người trong lòng ngực đi ra ngoài, lạnh nhạt để lại một câu, “Thi đứng nhất từ dưới tính lên thật là mất mặt.”

Trần Tẫn nhỏ giọng lẩm bẩm, “Đứng nhất từ dưới tính lên cũng là đứng nhất mà.”

Hứa Đường cuộn thành một cục nhỏ ở trong l*иg ngực Giang Uyên, đầu cậu tựa vào l*иg ngực rắn chắc của anh, một chút sức lực để nhúc nhích cũng không có. Cậu mơ mơ màng màng nghe ba người kia nói chuyện, nghĩ thầm, sắp đến kì thi cuối kỳ rồi sao, thời gian trôi qua nhanh thật đấy.

Cậu xuyên đến thế giới này đã được bốn tháng.