Đây là một phòng nằm trong dãy phòng học bị vứt bỏ, bình thường sẽ không có ai đến đây. Nhưng nếu lúc này có người đi ngang qua, có thể sẽ nghe được giọng nói mỏng manh phát ra từ bên trong, như có một người đang khóc nức nở, rồi lại thêm một tiếng thở dốc trầm thấp.
Trong góc phòng học, một nam sinh cao lớn mặc đồng phục màu xanh đứng đối diện với bức tường, đầu hơi cúi xuống, lọn tóc hơi dài che khuất đi lông mày, một giọt mồ hồi chảy xuống từ khuôn mặt, chảy dọc theo đường cong sắc bén của chiếc cằm.
Một bàn tay trắng nõn vươn ra trước mặt hắn, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên cằm hắn, ngay sau đó lại bị nam sinh cắn một ngụm.
Đôi mắt đen nhánh của nam sinh nặng nề nhìn chằm chằm người trước mặt, chiếc quần tây căng chặt gây cản trở bên dưới được cởi ra, côn ŧᏂịŧ to dài dữ tợn vươn ra, hắn động eo cùng mông, cắm thẳng côn ŧᏂịŧ vào lỗ nhỏ hồng hào đang mở rộng chào đón hắn, thỏa mãn nhìn người nọ bị hắn chơi đến khóc rêи ɾỉ.
"Hức... hức...chậm lại...em không được...ô a..."
Nam sinh đang nằm trên cái bàn trước mặt là một cậu trai lớn lên cực kỳ đáng yêu, gương mặt nhỏ trắng nõn to cỡ bàn tay, phủ đầy sắc đỏ vì tìиɧ ɖu͙©, bên trong chứa đựng sương mù mông lung. Cái mũi nhỏ tinh xảo đầy thịt, bên trên thấm đầy mồ hôi khiến nó trở nên hồng hào, trông cực kỳ đáng thương.
Phía dưới của thiếu niên bị lột sạch, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn, đáp hờ ở bên hông nam sinh. Vớ chân trắng muốt chập trùng lên xuống theo động tác của nam sinh, ánh nắng bên ngoài chiếu xuyên vào cửa sổ tạo thành một cột sáng vàng.
"A...Minh...chậm một chút...xin anh..."
Hứa Đường khóc lóc cầu xin, sương mù trong mắt ngưng tụ thành những giọt nước lớn từ đuôi mắt nhỏ xuống, chảy đến bên vành tai trắng nõn.
Nghiêm Minh vươn tay lau đi nước mắt của cậu, cúi đầu hôn lên gương mặt của Hứa Đường. Tốc độ dưới thân ngày càng chậm.
"Đường Đường, có thoải mái không?" Giọng nói khàn khàn của nam sinh vang lên.
Chậm rãi nhẹ nhàng khiến Hứa Đường có cảm giác giống như đang ngâm trong nước ấm, cả người thoải mái mễm nhũn ra, cậu nheo mắt hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ trào ra từ hậu huyệt, nghe vậy nhẹ nhàng "ưm" một tiếng.
Nghiêm Minh tuốt côn ŧᏂịŧ phấn nộn tinh xảo của Hứa Đường hai cái, sau đó đưa tay sờ xuống dưới, sờ đến khe thịt đang hơi mở ra, nước da^ʍ tuôn ra không ngừng, đem chỗ kia biến thành một bãi nước.
Ngón tay thon dài cắm vào khe thịt, chạm vào trứng rung đang run kịch liệt. Mị thịt tầng tầng lớp lớp xoắn chặt, gắt gao cắn lấy, giống như đang sợ hắn chạy mất.
Nghiêm Minh thọc vào rút ra bên trong vài cái, đến khi rút ra ngón tay mang theo dịch nhầy liền đưa cho Hứa Đường xem "Đường Đường, huyệt nhỏ của em ướt thật đấy".
Khuôn mặt Hứa Đường trong nháy mắt hồng đến lợi hại, bị lời nói thô tục của Nghiêm Minh kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoa huyệt ngày càng thêm ngứa.
Cậu vặn vẹo thân thể, không được tự nhiên mà nói: "Anh, anh đừng nói mấy lời cợt nhả như vậy."
Nghiêm Minh nhướng mày cười: "Lời anh nói đều là sự thật, không tin thì em tự mình sờ thử xem."
Nam sinh cười rộ lên, gương mặt lãnh đạm ban đầu bỗng trở nên sinh động, mặt mày thâm thúy, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng nhệt nhạt hơi nhếch lên, tuấn mỹ như Thần Mặt Trời trong Thần Thoại Hy Lạp.
Hứa Đường nhìn đến ngây người, trước giờ cậu vẫn luôn biết Nghiêm Minh thật sự rất đẹp trai, nhưng ngày thường người này rất ít khi cười, cả người đều tỏa ra hơi thở lạnh nhạt người sống chớ gần. Nhưng khi hắn cười rộ lên, Hứa Đường sẽ lập tức si mê đến thần hồn điên đảo.
Nghiêm Minh nhìn thiếu niên đang ngây ngẩn mà nhìn chằm chằm mình, tâm trạng càng tốt. Hắn kéo tay Hứa Đường sờ xuống phía dưới, trêu đùa nói:
"Anh chơi mông Đường Đường, Đường Đường tự mình sờ hoa huyệt nhỏ được không?"
Hứa Đường lấy lại tinh thần, phát hiện ngón tay của mình cắm ở hoa huyệt đang ướt nhẹp, lập tức xấu hổ không thôi. Cậu định rút ra, nhưng khiêu đản vừa mới còn trong hoa huyệt đã bị Nghiêm Minh lấy ra ấn lên âm đế, âm đế nhỏ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhanh chóng sưng đỏ lên, kɧoáı ©ảʍ điên cuồng mãnh liệt, mị thịt co chặt lại, hung hăng hút lấy ngón tay của Hứa Đường, làm cậu không thể không thỏa mãn cái miệng nhỏ đang tham lam của chính mình.
Hậu huyệt cũng đột nhiên kẹo chặt lấy côn ŧᏂịŧ của Nghiêm Minh, hắn sướиɠ đến mức ngẩn đầu hút một ngụm khí lạnh, bắt đầu điên cuồng thao. Dươиɠ ѵậŧ thô dài một chút lại một chút va chạm tuyến tuyền liệt mẫn cảm ở bên trong, sau đó đẩy ra mị thịt đang kẹp chặt, hung hăng thọc vào chỗ sâu nhất.
"Ha a... sâu quá... sướиɠ muốn chết.. A a...."
Hai ngón tay trắng nõn của Hứa Đường không ngừng thọc vào rút ra hoa huyệt chính mình, mép huyệt sưng to đầy đặn ánh lên ánh nước, mép môi phấn nộn bị cắm đến đỏ tươi, theo ngón tay ra vào, dâʍ ɖị©ɧ không ngừng chảy ra bên ngoài, tiếng nước dính nhớp "phụt phụt" vang lên.
Trứng rung màu hồng nhạt bị Nghiêm Minh dùng sức ấn thành vòng tròn ở trên âm đế, chấn động kịch liệt mang theo tê dại giống như bị điện giật.
Hậu huyệt bị Nghiêm Minh mạnh mẽ nện, hậu huyệt và hoa huyệt đồng thời bị người đâm, kɧoáı ©ảʍ điên cuồng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đại não Hứa Đường. Hai mắt cậu trắng dã, mắt trợn tròn, thét chói tai.
"Không được... a a... huyệt nhỏ muốn bắn... Minh.... em muốn bắn a....."
Đôi chân dài quấn trên eo Nghiêm Minh chợt duỗi thẳng, ngón chân bên trong tất trắng cuộn tròn lại. Hứa Đường run rẩy kịch liệt, mị thịt mềm bên trong hoa huyệt co rút lại, bắn ra bên ngoài một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠.
Kɧoáı ©ảʍ cao trào bao phủ Hứa Đường như sóng biển, cậu trợn to hai mắt, cái miệng nhỏ khẽ thở dốc, đầu lưỡi đỏ tươi thấp thoáng hiện ra, dáng vẻ đầy phóng đãng.
Nghiêm Minh bị dáng vẻ này của cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi da đầu tê dại, bụng dưới căng thẳng, dương vậ.t lớn hung hăng đỉnh vào bên trong huyệt. Hắn vén đồng phục của Hứa Đường lên, lộ ra eo nhỏ trắng nõn mịn màng, còn có hai viên đậu đỏ trước ngực.
Hắn bóp chặt eo Hứa Đường, cúi người liếʍ láp đầṳ ѵú nhỏ tinh xảo của cậu, gặm cắn thịt mềm hơi nhô lên.
Hứa Đường cả người vô lực, nghiêng đầu rêи ɾỉ, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nhìn thấy hai thân ảnh trước cửa phòng học.
Cậu sợ tới mức cơ thể lập tức cứng ngắc, vỗ mạnh vào lưng Nghiêm Minh , hoảng sợ nói: "Anh Minh, có người tới đây!"
Nhưng Nghiêm Minh đã biết trước rồi nên không những không khẩn trương, ngược lại còn cố ý xoay người sang một bên, để lộ cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Hứa Đường trước mắt hai người kia. Ngón tay hắn xoa bóp vành tai Hứa Đường, trên vành tai trắng nõn kia có một nốt ruồi đỏ tươi, nhìn từ xa giống như có một chiếc bông tai màu đỏ gắn vào , bắt mắt, chói mắt, cực kỳ xinh đẹp.
Nghiêm Minh làm lơ ánh mắt sợ hãi của Hứa Đường, thân dưới dùng sức giã dập. Tiểu huyệt sợ hãi cắn chặt lấy côn ŧᏂịŧ hắn, mém chút nữa đã kẹp hắn bắn luôn rồi.
Hắn thả chậm tốc độ, gằng lại giọng, thâm trầm nói: "Đường Đường thiếu ch!ch như vậy, để cho người khác cùng vào xem được không? Cùng nhau yêu huyệt nhỏ cùng cúc huyệt của Đường Đường."
Xấu hổ cùng cấm kỵ khi bị người khác xem lén làm Hứa Đường càng thêm khó nhịn, nhưng cố tình hung khí đang bên trong hậu huyệt kia không phút giây nào ngừng chà đạp cậu, kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn truyền đến từ xương cụt.
Hứa Đường vừa sợ hãi vừa ủy khuất, miệng một bẹp một cái, nước mắt nhanh chóng rơi như mưa.
"Không! Em không cho muốn bị người khác ch!ch!" Cậu đá đá cẳng chân, không an phận mà vặn vẹo.