Thời gian tự học, trong lớp náo loạn ồn ào, có người ăn đồ ăn vặt, có kẻ đùa giỡn, có người làm đề, cũng có người ngủ.
Một tuần lại đổi chỗ ngồi một lần, Hứa Đường đổi tới đổi lui rồi cuối cùng ngồi bàn sát cửa sổ, lúc này cậu ghé vào trên bàn, mặt vùi vào cánh tay, trên đùi là một cái áo khoác đồng phục to lớn.
Từ góc độ của người khác nhìn đến, Hứa Đường là đang ngủ, lại không biết hai chân cậu giấu ở dưới đồng phục đang run nhè nhẹ, đũng quần cũng dính nhớp một mảng.
Hoa huyệt bị hai ngón tay không kiêng nể gì mà xâm phạm, không người nào có thể thấy được môi âʍ ɦộ bị chơi đến đỏ hồng.
Hứa Đường cắn môi tận lực kìm nén tiếng rêи ɾỉ, nhưng vẫn không thể kiềm chế tiếng hừ nhẹ phát ra từ hai cánh môi.
Bên truyền đến âm thanh khiến người tê dại: "Đường Đường, không cần kêu ra tiếng, sẽ bị bạn học phát hiện."
Hứa Đường lập tức mím chặt cánh môi, hai mắt nhắm lại bất lực rơi nước mắt, đem tay áo làm ướt một mảng nhỏ.
"Giang Uyên, đề này có thể giảng giúp tớ một chút không? Tớ nghe không hiểu."
Một bạn học đột nhiên đến hỏi đề thi, Hứa Đường sợ tới mức ngừng thở, cắn chặt môi dưới không dám phát ra một âm thanh nào, hoa huyệt cũng kẹp chặt.
"Có thể." Giang Uyên nở nụ cười nhạt, ở bản nháp trên giấy viết viết vẽ vẽ, giải thích nói: "Muốn giải thì trước tiên phải vẽ tọa độ, sau đó......"
Tay phải của Giang Uyên ở trên giấy thử lại phép tính, tay trái lại moi móc hoa huyệt của Hứa Đường liên tục thọc vào rút ra, dường như coi huyệt nhỏ của cậu thành giấy nháp.
Hoa huyệt mẫn cảm tiết ra một dòng lại một dòng nước da^ʍ, theo ngón tay Giang Uyên chảy tới trên quần.
"A! Thì ra là như thế này!" Bạn học bỗng nhiên la lên một tiếng, vui mừng cầm bài tập rời đi.
Hứa Đường lại bị cậu ta dọa sợ tới mức trực tiếp phun nước, thịt âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ co rút run rẩy phun ra nước da^ʍ, lại còn gắt gao mυ'ŧ chặt ngón tay Giang Uyên không buông, ngón chân không chịu khống chế cuộn tròn lên, toàn thân đều run rẩy.
"Đường Đường, thả lỏng." Giọng nói trầm thấp của Giang Uyên vang lên bên tai, Hứa Đường dần dần bình tĩnh trở lại, rồi lại nghe thấy nam sinh không chút để ý mà trêu chọc, "Đường Đường thế mà lại ở trước mặt bạn học cao trào, thật đúng là dâʍ đãиɠ."
Lời nói thô tục chứa đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm Hứa Đường vừa mới cao trào
qua lúc này lại tiếp tục phun nước ướŧ áŧ.
_
Trong phòng khách sạn, trên chiếc giường rộng lớn mềm mại phát ra âm thanh kẽo kẹt, đồng thời vang lên còn có tiếng khóc nức nở, tiếng rêи ɾỉ và tiếng thở dốc nặng nề.
"Anh ... Anh ơi.... Nhẹ một chút.... Hức..."
"Nơi này có ba anh trai, Đường Đường đang gọi ai?" Giang Uyên cắn vành tai tinh xảo của Hứa Đường, liếʍ mυ'ŧ nốt ruồi đỏ trên mặt cậu càng thêm đỏ tươi kiều diễm.
"Đều... Hức a.... Đều nhẹ một chút..." Hơi thở của Hứa Đường đứt quãng, lời nói không mạch lạc.
Cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ kẹp ở giữa hai người, cặp chân dài trắng như tuyết kéo thẳng, đóa hoa nhỏ kiều diễm ở giữa bị làm đến sưng đỏ lưu lại vệt nước, một cây dươиɠ ѵậŧ dữ tợn hung hãn ở bên trong điên cuồng giã nện, cắm đến phụt ra dòng nước da^ʍ lớn.
Nghiêm Minh bóp eo Hứa Đường, từng chút một hung hăng đâm vào nữ huyệt của cậu, mồ hôi theo khe rãnh của cơ bụng trượt xuống, chảy vào vùng lông rậm rạp, hòa lẫn với dâʍ ɖị©ɧ.
Giang Uyên ở phía sau, đang mạnh mẽ cᏂị©Ꮒ cúc huyệt của cậu, dươиɠ ѵậŧ thô dài đâm vào rút ra nguyên cây lút cán, qυყ đầυ tím đỏ hung mãnh nghiền ép vách trong, bộ phận mẫn cảm bị đè ép mạnh mẽ, kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực hạn khiến Hứa Đường liên tục kêu khóc.
Trần Tẫn nắm lấy tay Hứa Đường đặt ở trên dươиɠ ѵậŧ cứng rắn của mình, ủy khuất mà nói: "Anh còn chưa được ăn, làm sao mà nhẹ chút được?"
Đôi mắt mông lung của Hứa Đường mở to, bị yêu đến đầu óc không rõ nhưng vẫn muốn chiếu cố đến cảm giác của con cún lớn Trần Tẫn, cố sức mà ưỡn ngực, dâng đầṳ ѵú nhỏ của mình đến bên miệng Trần Tẫn.
"Ha..anh... Anh ơi... Ăn..."
Trần Tẫn cười đến mi mắt cong cong, hai ngón tay thon dài có lực nhéo đầṳ ѵú nhỏ phấn hồng, "Ăn cái gì?"
Cảm giác tê dại như giật điện từ đầṳ ѵú truyền khắp toàn thân, Hứa Đường run lên một chút, thúc giục nói: "Ăn.... Anh trai liếʍ liếʍ.... Ngứa...."
Trần Tẫn cố ý chờ cậu, "Em không nói anh không biết, Đường Đường nói ra anh mới biết được là ăn cái gì nha."
Hứa Đường sắp bị tra tấn muốn khóc, hai cái huyệt ở dưới thân liều mạng bị nện, đầṳ ѵú nhỏ xinh ở thân trên ngứa lại không được ai quan tâm, cả người cậu kịch liệt run rẩy, liều mạng vặn vẹo suy nghĩ muốn giảm bớt du͙© vọиɠ.
"Vυ'... Ăn..... Đường Đường ngứa vυ'...." Sẽ hỏng mất, Hứa Đường khóc hô lên những lời này.