Nghe thấy được đáp án mong muốn, Trần Tẫn cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú màu hồng kia, liếʍ mυ'ŧ, nhẹ nhàng gặm cắn thịt vυ' tinh tế lại co dãn ở xung quanh.
Một bàn tay càn rỡ xoa bóp đầṳ ѵú hư hỏng còn lại bên kia, đồng thời một cái tay khác bao bọc lấy tay nhỏ trắng nõn của Hứa Đường để cậu tự nắm lấy dươиɠ ѵậŧ bên dưới mà vuốt lên xuống.
Du͙© vọиɠ cuối cùng được giải quyết, Hứa Đường không khống chế được mà rêи ɾỉ, "A... Thật sảng khoái..... Vυ' da^ʍ bị cắn... Thật thoải mái...."
Cậu kêu quá dâʍ đãиɠ, ba tên học sinh trung học vốn dĩ đã đắm mình trong tìиɧ ɖu͙© làm sao chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, động tác càng thêm hung ác.
Trán Nghiêm Minh nổi gân xanh, mồ hôi từ ngọn tóc nhỏ giọt, ở trên mặt lưu lại một vệt nước sau đó dừng ở khóe môi.
Hắn vươn đầu lưỡi ra liếʍ, vẻ mặt trở nên tà khí cuồng dã, dươиɠ ѵậŧ hoạt động quá hung mãnh khiến cho thịt non trong nữ huyệt đều bị kéo ra, sau lại hung hăng bị đẩy trở về.
"A... Quá sâu.... Tới đỉnh rồi... a... a...." Hứa Đường nắm tóc điên cuồng thét chói tai, nếu không phải khách sạn cách âm tốt, phòng cách vách đã sớm qua đây gõ cửa.
"Đâm đến nơi nào? Hửm?" Giọng nói Nghiêm Minh khàn khàn, vô cùng gợi cảm.
Qυყ đầυ lớn ở trong huyệt nhỏ đâm vào rút ra không khác gì máy đóng cọc, làm đến nước da^ʍ văng khắp nơi, tay Hứa Đường nắm lấy dươиɠ ѵậŧ Trần Tẫn không khỏi dùng sức nắm chặt, Trần Tẫn sướиɠ tới hít hà một hơi.
"Đâm tới rồi... A a a... Đâm đến....... Muốn bắn... A a a a a a...."
Khuôn mặt nhỏ ửng hồng của Hứa Đường khóc đến phát run, nữ huyệt co rút lại, phun ra một lượng lớn nước da^ʍ.
Nước da^ʍ ấm nóng tưới lên qυყ đầυ của Nghiêm Minh, làm dươиɠ ѵậŧ lại càng căng lớn thêm. Nghiêm Minh thở hổn hển trừng phạt âʍ ɦộ nhỏ không ngoan của Hứa Đường, đột nhiên thân thể cứng đờ, chửi tục một câu.
"Đệt." Nghiêm Minh rút dươиɠ ѵậŧ ra, tháo bao, kích cỡ của hắn rất lớn, bao của khách sạn vốn không vừa người, bó chặt làm hắn phát đau.
Tùy tiện ném bao ở dưới giường, lại lấy ra từ đầu giường một cái bao màu hồng nhạt mang lên ngón tay, lần nữa đâm vào hoa huyệt ướŧ áŧ nước da^ʍ phát ra một tiếng "phụt".
Ngón tay cọ xát vách trong mềm mại mẫn cảm, Hứa Đường mới vừa qua cao trào âʍ ɦộ nhỏ tràn ngập kɧoáı ©ảʍ, khiến cậu giãy chân liều mạng muốn thoát đi.
Mà Giang Uyên ở phía sau gắt gao bắt lấy mông Hứa Đường, thịt mông phiếm hồng theo khe hở giữa ngón tay chảy ra, mồ hôi hòa lẫn với nước sốt mật đào.
"Chạy cái gì?" Giang Uyên thao cúc huyệt chật hẹp của Hứa Đường, sắc mặt nhuốm đầy tìиɧ ɖu͙© hưởng thụ đến nói không nên lời.
"Đường Đường, lỗ nhỏ của em thật nhiệt tình, kẹp anh trai thật sảng khoái."
Mới vừa cao trào qua thân thể phá lệ mẫn cảm, cúc huyệt cũng không tự chủ được mà liều mạng co rút lại, thịt ruột nóng ấm bao vây đè ép dươиɠ ѵậŧ Giang Uyên, khiến anh sướиɠ khoái đến muốn rêи ɾỉ.
"Hức hức... Từ bỏ... Thoải mái muốn chết..."
Đôi mắt Hứa Đường ướt dầm dề, nước mắt liên tục chảy xuống, lông mi dài ướt nhẹp, khiến cậu càng thêm có vẻ giống như một đứa trẻ.
Hai đầṳ ѵú trước ngực bị Trần Tẫn liếʍ mυ'ŧ đến như hai viên anh đào, thịt vυ' trắng nõn cũng trở nên sưng đỏ bất đắc dĩ. Trần Tẫn xoa xoa mặt cho cậu, trong miệng dỗ nhẹ, "Ngoan, Đường Đường đừng khóc, anh không cắn em."
Nói xong, cầm lấy dươиɠ ѵậŧ cứng đến chảy nước của mình đặt trên môi Hứa Đường, dùng chất lỏng trên qυყ đầυ tô bờ môi của cậu đến lấp lánh, sau đó nhét dươиɠ ѵậŧ vào trong khoang miệng mềm mại ấm nóng.
"Đường Đường ngoan, liếʍ cho anh."
Qυყ đầυ to như quả trứng gà thọc vào khoang miệng nhỏ của Hứa Đường, ngậm đến hai má đều căng phồng, hàm không khép lại được được khiến nước miếng từ khe hở khóe miệng chảy ra, kéo thành sợi chỉ bạc không ngừng chảy xuống đùi, vừa dâʍ đãиɠ lại phóng túng.
"Shh——" dươиɠ ѵậŧ bị môi lưỡi gắt gao bao vây, khiến Trần Tẫn sướиɠ đến mức da đầu tê dại, bắt chước tư thế làʍ t̠ìиɦ, kiềm chế kiên nhẫn mà thọc vào rút ra.
"Ô...." Lưỡi bị ngăn chặn, Hứa Đường chỉ có thể gian nan tận lực há to miệng để hàm răng không chạm đến bộ phận nhạy cảm của Trần Tẫn.
Toàn bộ điểm mẫn cảm trên cơ thể đều bị 3 tên đàn ông không biết mệt mỏi mà đùa bỡn yêu thương, Hứa Đường cảm giác bản thân giống như một chiếc thuyền nhỏ phiêu du trên con sóng nơi biển rộng, những đợt bọt sóng lớn cuồn cuộn không ngừng đánh vào cậu, khiến cậu vô lực phản kháng, chỉ có thể thừa nhận kɧoáı ©ảʍ vô tận, cho đến lúc không còn ý thức....
Thời điểm tỉnh lại, cả người đau nhức giống như bị xe nghiền qua, làn da trắng như tuyết đầy rẫy những dấu hôn và vết cắn.
Hứa Đường dụi dụi mắt, nhìn trái nhìn phải, trong phòng không có một bóng người, như có một làn gió thật lớn thổi qua trái tim cậu.
Giang Uyên mua bữa sáng từ bên ngoài trở về đẩy cửa tiến vào, liền thấy cục cưng của mình đang ủy khuất mà khóc, vội vàng đặt đồ trên tay xuống chạy nhanh qua dỗ dành, "Xảy ra chuyện gì vậy Đường Đường, có chỗ nào không thoải mái sao? Ngày hôm qua làm quá mạnh, nơi nào đau à?"
Hứa Đường vừa nhìn thấy anh lập tức nín khóc, bò vào trong l*иg ngực anh, nhỏ giọng nói: " Các anh đều không thấy đâu, em sợ hãi."
"Nghiêm Minh đã đi học, bữa sáng của khách sạn không thể ăn, anh đi mua bữa sáng, hơn nữa lúc anh đi Trần Tẫn vẫn còn ở đây." Giang Uyên vỗ về thiếu niên, lấy cháo gạo kê mới vừa mua, đút Hứa Đường ăn từng miếng.
Hứa Đường nuốt một hớp cháo nóng hầm hậm, ấm áp dễ chịu thoải mái cái dạ dày, chép chép miệng, nói: “Em không nhìn thấy anh Tẫn.”
Giang Uyên nhíu mày, lấy di động ra chuẩn bị gọi Trần Tẫn thì vừa lúc đi vào tới.
“Cậu đi đâu vậy?”
Tần Trẫn nói: “Tôi đi tính tiền, không phải cậu nói gọi nhân viên lên quét phòng sao, vừa rồi nhân viên quét phòng của Nghiêm Minh, ga giường chăn đều làm dơ, bao cũng dùng không ít, họ kêu tôi đi tính tiền.”
Nghe hắn nói như vậy, Hứa Đường mới phát hiện nơi đây vốn dĩ là đính phòng, hóa ra không phải Nghiêm Minh nói khoác.
Giang Uyên gật đầu, “Ăn cơm đi, lần sau muốn rời đi thì nói một tiếng, không cần để một mình Đường Đường ở nơi xa lạ.”
Trần Tẫn nhướn mày, tiến đến bên người Hứa Đường, gã phát hiện khóe mắt cậu còn ướt, nhịn không được trêu chọc: “Cục cưng sao lại mít ướt rồi.”
Hứa Đường trừng mắt nhìn gac: “Em không có mít ướt.”
“Được, được, được, không phải không phải.”
......