Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ kép giữa cơ thể và tinh thần khiến cậu nhanh chóng thét chói tai lêи đỉиɦ, hoa huyệt ứa ra nước nhờn, chim nhỏ xinh xắn cũng nảy lên bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng ngà.
Giang Uyên ngẩng đầu, mặt anh bị dính một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ do vừa rồi bắn dây lên, anh vươn đầu lưỡi ra liếʍ, sau đó ngậm lấy hai cánh môi mềm mại như cánh hoa, cùng Hứa Đường trao đổi nước bọt.
Sau nụ hôn, Hứa Đường thở hổn hển dựa vào cơ ngực cường tráng của Trần Tẫn, Trần Tẫn vẫn đang không biết mệt mỏi cầy cấy trên cơ thể cậu, một tay giữ lấy vòng eo thon thả của Hứa Đường, tay còn lại đưa ra phía trước xoa nắn cặρ √υ' mới bị Giang Uyên hút tới sưng tấy.
Không nghe thấy giọng nói của Nghiêm Minh, Hứa Đường lại nhìn lên điện thoại, trên màn hình đã không còn mặt của nam sinh, thay vào đó là cơ bụng săn cùng với dươиɠ ѵậŧ bự nhô lên khỏi đám lông rậm rạp.
"Minh..." Hứa Đường nhẹ nhàng gọi tên hắn, giọng nói hơi khàn của nam sinh từ đầu bên kia truyền tới: "Đường Đường, lại kêu một tiếng nữa đi."
Giang Uyên cười khẽ một cái, vỗ vỗ Trần Cảnh người đầy mồ hôi: "Đổi tư thế khác."
Trần Tẫn rút dươиɠ ѵậŧ ướt đẫm ra, buông lỏng Hứa Đường, cả người Hứa Đường mềm nhũn chỉ có thể thừa nhận sự đùa nghịch của hai người.
Giang Uyên nằm xuống, một tay đỡ dươиɠ ѵậŧ của mình, một tay giữ eo Hứa Đường để cậu ngồi lên trên, hoa huyệt đựng đầy nước da^ʍ vui sướиɠ nuốt ăn côn ŧᏂịŧ to dài, tầng tầng lớp lớp thịt non quấn quanh leo lên, Giang Uyên bị hút đến da đầu tê dại, thoả mãn mà than thở một tiếng: "Đường Đường kẹp chặt quá."
Hoa huyệt dâʍ đãиɠ cuối cùng cũng bị dươиɠ ѵậŧ bự lấp đầy, Hứa Đường sướиɠ đến mức nức nở ra tiếng, hai tay chống ở trên l*иg ngực rộng lớn của nam sinh, chu cái mông nhỏ, hậu huyệt thèm khát co rút lại, cậu lắc lắc mông rêи ɾỉ: "Phía sau cũng muốn, anh Tẫn mau đút vào đi."
"Fuck!" Trần Tẫn bị dáng vẻ lẳиɠ ɭơ này câu dẫn đến mức chửi thề, nhanh chóng dùng súng đạn của mình thọc đi vào.
Hai cái lỗ nhỏ trước và sau đều bị nhét đầy côn ŧᏂịŧ của các anh trai, hai cây côn ŧᏂịŧ dường như chỉ cách nhau một vách tường va chạm lẫn nhau, khơi dậy từng luồng kɧoáı ©ảʍ tàn sát cơ thể cậu. Hứa Đường bị giã tới đong đưa, chiếc cổ trắng nõn và vùng ngực đều nhuộm một màu hồng phấn gợϊ ȶìиᏂ.
Trần Tẫn đưa đẩy eo mông cùng với cơ bụng săn chắc vỗ vào hai cánh mông đầy đặn căng tròn, qυყ đầυ cỡ lớn hung hăng nghiền ép tuyến tiền liệt. Gã nâng cằm Hứa Đường lên, bức bách cậu ngẩng đầu: "Đường Đường mau nhìn, anh Minh của em không thể ăn em được, cho nên chỉ có thể thủ da^ʍ."
Năm ngón tay với khớp xương rõ ràng cầm dươиɠ ѵậŧ nổi đầy gân xanh vặn vẹo sục lên xuống, qυყ đầυ sưng to chảy ra nước trong suốt bị lòng bàn tay lau đi, toàn bộ cán côn đều dính nước sáng lấp lánh.
"Anh Minh... a ưʍ... Sướиɠ quá... ha... anh hai cᏂị©Ꮒ thật sướиɠ..." Hứa Đường thần trí không tỉnh táo kêu rên.
Nghe được tiếng Hứa Đường, Nghiêm Minh quả nhiên hận không thể bay qua ngay lập tức hung hăng cᏂị©Ꮒ chết bé cưng hư đốn, hắn chỉ có thể cách màn hình nhìn biểu tình phóng đãng và thân thể tuyệt đẹp của Hứa Đường, loát động phát tiết dươиɠ ѵậŧ của mình.
Trần Tẫn giã thật lâu rồi cầm đầu giao súng, sau mấy chục nhát giã dập thì gầm lên bắn ra tϊиɧ ŧяùиɠ đặc quánh vào trong tràng đạo nóng hổi.
Sau khi xuất tinh xong gã cũng không chịu rút ra, mà dùng dươиɠ ѵậŧ bán cương của mình ở bên trong lỗ nhỏ chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ chậm rãi đưa đẩy, ngón tay mang theo vết chai nhéo véo núʍ ѵú sưng tấy của Hứa Đường, miệng ngậm lấy vành tai trắng nõn của thiếu niên, giọng nói khàn khàn: "Đường Đường có thoải mái không, sướиɠ hay không?"
Hô hấp nóng bỏng phả ở bên tai, Hứa Đường ngứa đến mức cả người run rẩy, nghiêng đầu cọ cọ, cái miệng nhỏ bật ra tiếng rêи ɾỉ: "Thoải mái... ưʍ... Thật thoải mái.... A!"
Giang Uyên hung ác kéo đầu cậu ngửa lên, không chịu cô đơn nói: "Anh cᏂị©Ꮒ không thoải mái sao? Tại sao Đường Đường lại không khen anh?"
"A... thoải mái hức hức... thật thoải mái..." Đôi mắt to xinh đẹp chảy ra nước mắt trong suốt, ngón tay trắng nõn thon dài của Hứa Đường nắm chặt, ở trước ngực Giang Uyên để lại vài vết cào.
Nếm được đau đớn, Giang Uyên "Shh" một tiếng, bóp lấy mông Hứa Đường liên tục nện, sau đó hơi thẳng người lên dùng sức tiến vào sâu hơn. Qυყ đầυ giống như chạm vào một điểm cực kỳ nóng bỏng, tiếng rêи ɾỉ bên tai của Hứa Đường cũng đột ngột đổi tông.
"Không cần.... hức... Đau..."
Sao lại đau được? Giang Uyên hơi chọc chọc lại lần nữa, nơi đó giống như cái miệng nhỏ mềm mại mạnh mẽ liếʍ mυ'ŧ qυყ đầυ của anh, suýt nữa làm anh bắn ra.
Hứa Đường khóc càng lớn hơn: "Không cần cắm nơi đó... Sắp hỏng rồi... căng quá..."
Khoé miệng Giang Uyện gợi lên một nụ cười hiểu rõ: "Sẽ không hỏng, đây là t.ử cu.ng của Đường Đường, để anh hai đi vào được không?"
"Không cần..."
"Tại sao lại không cần chứ?" Giang Uyên thúc mạnh vào trong, dươиɠ ѵậŧ đẩy vách thịt đang vít chặt lối đi, hung hăng đâm vào chỗ sâu nhất: "Để anh hai bắn đầy tử ©υиɠ của em, Đường Đường sinh con cho anh nhé."
"Từ bỏ... không cần... hức hức..." Hứa Đường khóc nấc lên, chân đá lung tung, nhưng dươиɠ ѵậŧ của nam sinh vẫn gắt gao đóng đinh ở trên người cậu, khiến cậu không thể động đậy.
Vòng eo thon nhỏ trắng nõn dùng một tay cũng có thể ôm hết đang bị Trần Tẫn ôm từ phía sau, Trần Tẫn cắn xuống thịt non trên cổ của cậu, dươиɠ ѵậŧ đang ngâm mình trong cũng huyệt cũng lớn thêm một vòng: "Đường Đường không thể nặng bên này nhẹ bên kia được, cũng phải sinh bé con cho anh đó."
Nghiêm Minh ở bên kia màn hình không nói gì, nhưng hô hấp càng thêm nặng nề, mu bàn tay đang sục dương vậy cũng nổi đầy gân xanh.
Hứa Đường vừa xấu hổ lại vừa tức giận, dùng cái răng nanh trắng nhỏ cắn vào xương quai xanh của đầu sỏ gây tội. Lần này Giang Uyên đi vào càng sâu, qυყ đầυ phá vỡ miệng t.ử cu.ng, hung ác xông vào nơi sinh khí mềm mại ấm áp này.
Cảm giác sung sướиɠ khó có thể miêu tả khiến Giang Uyên hít hà một hơi, không cần nghĩ nhiều, dập thêm vài cái nữa rốt cuộc cũng không nhịn được bắn ra.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót đầy tử ©υиɠ nhỏ, căng đến cái bụng bằng phẳng đều nhô lên. Hứa Đường chỉ cảm thấy trước mắt mình loé sáng, môi âʍ ɦộ đỏ tươi phun ra một lượng lớn chất lỏng, tất cả đều tưới lên qυყ đầυ của Giang Uyên.
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp ửng hồng của thiếu niên phủ kín nước mắt, ngón chân cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cuộn tròn, khóc đến cả người run rẩy, nom uỷ khuất cực kỳ. Cậu đáng thương ôm lấy cái bụng chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhỏ giọng nức nở: "Người xấu, người xấu, em hỏng rồi... hức hức... hỏng mất rồi..."
Cậu nhìn điện thoại di động đặt cách mình không xa, lại khóc nức nở cáo trạng: "Anh Minh, bọn họ bắt nạt em...."
Hứa Đường lại không biết rằng, dáng vẻ bị chơi đến thê thảm của cậu rất dễ dàng khơi gợi du͙© vọиɠ ngược đãi của những người đàn ông, Nghiêm Minh khàn giọng dỗ dành: "Đường Đường ngoan."
Dứt lời ngón tay dùng sức, mắt ngựa khép mở bắn ra một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn tung toé lên camera khiến cho hình ảnh trên màn hình trở nên mơ hồ không rõ, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề.