Béo Phi Xoay Người, Tà Vương Đại Nhân Muốn Ôm Một Cái

Chương 22 : Một Khúc Nhạc Khiến Mọi Người Kinh Ngạc

Ý thức được gì đó, hắn đột nhiên buông lỏng tay cô ra, đứng thẳng thân mình.

Phát hiện nam nhân này phản ứng có chút kỳ lạ, Ninh Vãn Ca nghĩ rằng nam nhân này cũng nghĩ như cô nghĩ, nhưng cô không quan tâm.

Cô nhún vai, tuy rằng không biết hắn vừa mới nói gì đó, nhưng cô đã khá quen thuộc với ngón tay gảy những sợi dây đàn.

Nhìn cô chỉ nghe một lần liền có thể gảy đàn, Phong Mạch Hàn hơi nhướng đuôi lông mày lên.

“Ngươi đọc được khúc phổ sao?” Hắn hỏi.

Ninh Vãn Ca không cần suy nghĩ liền gật đầu: “Vô nghĩa, đương nhiên là được, nhớ năm đó ta……”

Cô đột nhiên ý thức được, theo bản năng liền dừng câu chuyện lại.

Cô không biết tại sao mình đột nhiên nói ra điều đó?

“Ha hả a…… không được, không đọc được!” Cô lập tức đổi ngữ khí, trong lòng âm thầm tức giận.

Đầu óc ngu ngốc này, như thế nào mà mới đó đã bị sắc đẹp của nam nhân này mê hoặc, như vậy thành không đánh đã khai.

Phong Mạch Hàn vẫn nhướng lông mày, rõ ràng bởi vì lời nói của cô mà có phần nghi hoặc.

“Ninh Vãn Ca, ngươi thật sự không biết đọc khúc phổ?”

Ninh Vãn Ca đột nhiên gật đầu, lập tức vươn ba ngón tay thề với trời.

“Đúng vậy, ta thật sự không biết, nếu như có nửa lời nói dối, ta đời này không được gả cho ai.”

“……” Nam nhân khóe miệng hơi run rẩy một chút.

Ninh Vãn Ca dứt lời, mới phát hiện lời cô nói hình như có chút vấn đề.

Cô hiện tại cùng với nam nhân này là phu thê, nhưng bởi vì là giả phu thê, cho nên cô đến bây giờ không có ý thức được cô đã thành thân.

Nam nhân cảm thấy nữ nhân này, hẳn là thật sự không đọc được khúc phổ.

Loại lời thề này nói ra không chút do dự, không ai có thể nghi ngờ.

“Bổn vương chỉ dạy ngươi xem như thế nào.”

Ninh Vãn Ca cảm kích gật đầu.

Đêm nay, nam nhân này thật sự hướng dẫn cô.

Phong Mạch Hàn phát hiện, nữ nhân này rất thông minh, bất luận hắn nói cái gì, chỉ cần nói một lần, cô là có hiểu và làm theo được ngay, thoạt nhìn như là có thiên phú.

Thật là có thiên phú?

Vẫn là……

Nam nhân chút tự giễu cười vì ý nghĩ này của mình

Làm thế nào mà hắn bắt đầu tìm hiểu nữ nhân này nhiều như vậy?.

Ninh Vãn Ca luyện tập thực sự nghiêm túc, dù sao cũng là bởi vì việc này liên quan đến cô ngày mai có lấy được khúc phổ “ Liệt Diễm” hay không, đây là việc trọng đại.

……

Tiệc mừng thọ của Thái Hậu phô trương cực đại, tất cả các quan thần chức cao thấp sắp hàng theo thứ tự ngồi.

Ninh Vãn Ca cùng Phong Mạch Hàn ngồi ở bên cạnh Ngũ vương gia.

Ngũ vương gia Phong Mạch Viêm mặc một áo gấm màu đỏ tía, cùng với thắt lưng ngọc bích họa tiết rồng cùng màu thắt quanh eo, càng thêm phong thần tuấn lãng. Hắn diện mạo cũng rất khôi ngô, đôi mắt đào hoa, phong cách độc nhất.

Ninh Vãn Ca cũng là lần đầu tiên tham gia cung đình yến hội lớn như vậy, hình thể to lớn của cô là đặc biệt dễ thấy trong bữa tiệc hoàng cung này. Cô nhìn đánh giá bốn phía, bắt đầu tìm kiếm soái ca, sau một lúc, cô phát hiện vẫn là người ngồi bên cạnh, Phong Mạch Hàn này là có khí chất nhất.

Khó trách người ngoài đều nói, Phong Mạch Hàn này đóa hoa tươi cắm ở trên bãi cứt trâu là cô.

Ngẫm lại mà làm cô hận đến ngứa răng.

Sau khi nhìn quanh một vòng, tầm mắt cô tự nhiên dừng ở trên người Phong Mạch Viêm ngồi tương đối gần mình.

Cảm giác được ánh mắt của cô, Phong Mạch Viêm cũng nhìn lại, trong đôi mắt đào hoa phù phiếm lóe lên một tia sáng, hắn lập tức nhướng mày.

Ninh Vãn Ca phát hiện, nam nhân này hướng tới cô phóng điện.

Tuy nói cô miễn dịch cực tốt, nhưng cách nam nhân này phóng điện đối với cô, thật là có chút làm người ta ngạc nhiên.

“Nhìn cái gì?” Nam nhân bên cạnh bỗng nhiên trầm thấp ra tiếng.

Bị tiếng của Phong Mạch Hàn cắt đứt, Ninh Vãn Ca bỗng dưng thu hồi ánh mắt, vội vàng lắc đầu.

“Không…… Ta nhìn lung tung vậy thôi.” Không hiểu sao có cảm giác chột dạ.

Phong Mạch Hàn híp mắt nhìn cô, trong con ngươi đen như mực có chút tia sáng mờ chợt lóe qua, nhưng rồi lại không nói nữa.

Vừa tới phần dâng tặng lễ vật .

Giờ phút này ngồi ở bên cạnh Ninh Nhạc, Ninh Yên Nhiên bỗng dưng đứng dậy, mỉm cười nói: “Thái Hậu, năm nay Yên Nhiên đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho Thái Hậu một khúc nhạc.”

Đương kim Thái Hậu làn da bóng loáng, ở trên mặt không thấy một cái nếp nhăn nào, hẳn là ở trong hoàng cung bảo dưỡng cực hảo. Nghe thấy Ninh Yên Nhiên nói như thế, trên mặt tươi cười tức khắc, vội vàng gật đầu nói: “Yên Nhiên quả thật có tâm, ngươi nói xem, muốn diễn tấu khúc nhạc gì cho ai gia nghe?”

Ninh Vãn Ca bỗng dưng ngẩng đầu, cảm thấy tình huống có chút không ổn.

Cô ngày hôm qua ở trong mật thất của Phong Mạch Hàn nhìn một vòng kệ sách, phát hiện mừng thọ khúc chỉ có bản “Trường Thọ Ca”, cô còn đặc biệt hỏi Phong Mạch Hàn, có phải đây là khúc phổ duy nhất dành cho tiệc mừng thọ hay không, Phong Mạch Hàn gật đầu nói đúng.

Như vậy……

Ninh Yên Nhiên hơi cúi mắt, trên môi có một đường cong khó nhận thấy, nở một nụ cười tự mãn.

“Khúc nhạc tên là “Trường Thọ Ca”. Cô lên tiếng trước, vì sợ có người cùng chơi bản này giống cô, nên phải sớm lấy đi quyền biểu diễn khúc nhạc này trước.

Lời này vừa nói ra, Thái Hậu gật nhẹ đầu, nhưng cũng không biểu hiện vui thích lắm.

Rốt cuộc mỗi năm đều có người diễn tấu khúc này để mừng thọ bà, đều không có gì ngạc nhiên.

Ninh Vãn Ca nhướng mày, nhìn khuôn mặt Thái Hậu, biết hẳn là khúc này không có cảm giác gì mới mẻ.

Phong Mạch Hàn cầm tách trà hơi dừng một chút, sâu thẳm ánh mắt nhìn về phía bên người Ninh Vãn Ca.

Lúc này, Ninh Vãn Ca phải làm gì đây?

Thật kỳ lạ khi hắn luôn bị thu hút bởi cô gái mập mạp này.

Ninh Yên Nhiên sai người đem đặt đàn ở giữa điện, cô vén váy liền đứng dậy đi đến giữa điện. Sau khi ngồi xuống, cô chuẩn bị động tác uyển chuyển, hít một hơi thật sâu.

Khúc nhạc phát ra từ sự uyển chuyện các đầu ngón tay, ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào mỹ nhân ở giữa điện.

Ninh Yên Nhiên với Ninh Vãn Ca, quả thực khác một trời một vực, khoảng cách giữa hai người chênh lệch quá lớn, Ninh Yên Nhiên ngồi thản nhiên như vậy, cũng đủ làm người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Dạo đầu “trường thọ ca” vang lên trong điện, bốn phía an tĩnh lại.

Ninh Vãn Ca trong lòng đã có chủ ý khác.

Cô không biết bản khúc phổ mà cô muốn ở đâu, chờ lát nữa đi lên đàn tấu, cô có thể thông qua quan sát biểu hiện của mọi người để có thể biết ai hiểu rõ hơn về khúc phổ đó.

Xem bộ dáng thần côn kia, khúc phổ này hẳn là vật rất quan trọng, hơn nữa là bảo bối bị người ta tranh đoạt, vì vậy chắc hẳn là sẽ không ở vị trí dễ thấy được.

Cô suy nghĩ nghiêm túc đến mức không nhớ rõ Ninh Yên Nhiên ở bên đó đã đàn tấu gì.

Bốn phía bỗng dưng vang lên tiếng vỗ tay, lấy lại tâm trí của cô.

“Không tồi không tồi, quả nhiên là tiểu thư khuê các.” Thái Hậu mỉm cười tán thưởng, nhịn không được gật đầu.

Ninh Yên Nhiên nghe thấy Thái Hậu tán thưởng, mặt đẹp hơi hơi đỏ lên, vội vàng tạ ơn.

Cô đứng dậy, bỗng nhiên ánh mắt nhìn lướt qua Ninh Vãn Ca, môi đỏ nhẹ cong, nói: “Nghe nói Thất vương phi cũng đặc biệt chuẩn bị cho Thái Hậu một phần đại lễ, không biết là lễ gì?”

Nói như vậy, rõ ràng là muốn xem Ninh Vãn Ca xấu mặt.

Trong lúc đó, toàn bộ sự chú ý dồn vào trên người Ninh Vãn Ca.

Vốn dĩ thân hình của Ninh Vãn Ca đã rất mũm mĩm nên rất khó để mọi người có thể bỏ qua cô, khi nhắc đến cô, mọi người đều nhanh chóng nhìn cô ấy với vẻ chế giễu và có chút hứng thú.

Hoàng Thượng cũng lên tiếng: “Thất vương phi hôm qua mới nói có chuẩn bị hậu lễ, vậy thì sao không để Thất vương phi dâng lễ trước?”

Ninh Vãn Ca mỉm cười, đứng dậy.

Thấy tùy tùng muốn cầm đàn dọn đi, liền nói: "Vãn Ca cũng đã chuẩn bị một đầu khúc dâng lên cho Thái hậu, chúc Thái Hậu phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn.."

Cô vừa dứt lời, bốn phía người đều nổ tung, bàn tán ấm ĩ.

Ai mà không biết đương kim phủ Thừa tướng ngũ tiểu thư Ninh Vãn Ca, không giống như các tiểu thư khuê các, không biết cầm kỳ thư họa, nhưng lại ăn nhậu chơi bời, cả ngày nằm lười trên giường, loại nữ tử này, thế nhưng giờ lại dõng dạc yêu cầu diễn tấu khúc?

Thái Hậu kinh ngạc nhướng mày, hiển nhiên có chút ngạc nhiên.

Phong Mạch Hàn sâu thẳm ánh mắt dừng trên người cô, nhìn cô bước đi đến giữa điện ngồi xuống, tuy rằng thân hình mập mạp có chút làm người ta cảm thấy không hề xinh đẹp, nhưng rất khí thế.

Ninh Vãn Ca sau khi ngồi xuống, cúi mắt nhìn thoáng qua dây đàn, câu môi cười.

Nếu khúc này đã cũ rồi, vậy thì cô sẽ sửa đoạn sau của một khúc hiện đại để diễn.

Cô vươn ngón tay thô thô đặt trên dây đàn, hơi nhắm mắt lại.

Hít sâu một hơi, lúc này mới bắt đầu khảy dây đàn.

Một đầu khúc xa lạ từ đầu ngón tay cô sôi nổi phát ra, tiết tấu nhanh vui tươi, lại còn mang theo một cảm giác làm nhân tâm vui vẻ.

Phong Mạch Hàn bỗng dưng ngước mắt nhìn về phía nữ nhân giữa điện, hơi hơi híp mắt.

Ánh mắt hắn trầm ngâm, môi mỏng nhẹ nhàng nhấp.

Hắn đối Ninh Vãn Ca ,càng thêm sinh ra nghi hoặc.

Lại trái người của Ninh gia ai nấy đều mang vẻ mặt kinh ngạc, hiển nhiên đều không rõ ràng tình huống này lắm, ai cũng đều không tin được Ninh Vãn Ca có thể tấu đàn, hơn nữa lại tấu khúc phổ xa lạ như vây.

Tối hôm qua nữ nhân này chạy tới tìm hắn học đàn, nhưng chỉ là giả vờ thôi sao?

Thật sự là một nữ nhân bí ẩn.

Ninh Vãn Ca đem khúc “ chúc sinh nhật vui vẻ” ở thời hiện đại sửa đổi phần sau dùng đàn cổ để chơi, cũng có sức hấp dẫn độc đáo.

Thái Hậu vừa nghe vừa gật đầu, trên mặt tỏ vẻ rất vừa lòng không cần nhiều lời.

Ninh Yên Nhiên nhẹ nhàng cắn môi dưới, không nghĩ tới Ninh Vãn Ca vậy mà sẽ……

Sau khi bài hát kết thúc, những người xung quanh đều im lặng.

Những người trước kia cười nhạo Ninh Vãn Ca, đều ngậm lại miệng.

“Hay lắm!” Hoàng Thượng dẫn đầu vỗ tay ra tiếng.

Hoàng Thượng vừa tán thưởng, bốn phía người sôi nổi phụ họa tán thưởng khen Thất vương phi cầm kỹ cao siêu.

Ninh Vãn Ca hơi mỉm cười, đứng dậy hành lễ.

Cái này vẫn là đàn tấu bình thường thôi, giống như trước dùng tiếng đàn đối phó kẻ địch, cô đều là tùy tay làm.

Tuy nhiên những kỹ năng này, tuyệt đối không thể bại lộ.

Thái Hậu ngồi ở vị trí cao bỗng dưng ra tiếng hỏi: “Không biết khúc này tên là gì?”

“Bẩm Thái Hậu, này khúc tên là “Mừng thọ hạnh phúc”.” Tùy tiện bịa ra một cái tên là được rồi, dù sao bọn họ cũng không thể tìm ra.

“Thật đúng là quá hiếm lạ, tiểu Thất, khúc này là ngươi viết sao? Khúc này trẫm chưa bao giờ nghe qua.” Hoàng Thượng biết Phong Mạch Hàn đặc biêt yêu thích nhạc khí, các loại khúc đàn, nhưng nhìn vẻ mặt của Phong Mạch Hàn, Hoàng Thượng có vẻ rất kinh ngạc.

Phong Mạch Hàn nhẹ nhàng mím môi, lắc đầu nói: “Không phải là nhi thần.”

Câu này nói xong, làm bốn phía nhìn Ninh Vãn Ca với ánh mắt càng kỳ lạ.

Ninh Vãn Ca không ngờ hắn không thừa nhận, kỳ thật nếu hắn thừa nhận là hắn viết khúc này, cô có thể lợi dụng tình huống là được hắn dạy, kết quả hắn lại nói không phải hắn!

“Ah? Ai là người đã viết khúc này?” Thái Hậu lên tiếng.

“Chuyện này…… thành thật mà nói, khúc phổ này là do có một ngày ta vô tình nằm mơ thấy, trong mộng có vị cao nhân đem khúc phổ cho ta, ta đây liền tỉnh lại sau lập tức nhớ kỹ, chỉ là ta không biết chơi đàn, cho nên tối hôm qua chính là nhờ Vương gia dạy học cả đêm.”

Ninh Vãn Ca thực sự phải khâm phục bản thân vì khả năng bịa chuyện vô căn cứ như thế này.

Nghe thấy lời cô nói, mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ ra.

Hóa ra là Thất vương gia dạy dỗ, khó trách nhìn Thất vương phi lợi hại như vậy.

Nghĩ đến đây mọi người không còn đắn đo nữa.

Phong Mạch Hàn nhìn Ninh Vãn Ca ánh mắt càng thêm sâu thẳm.

Nữ nhân này, thật sự đang dự tính điều gì.

Cách cô vừa mới chơi đàn, rõ ràng là thành thạo vạn phần, thậm chí nhắm mắt lại cũng có thể đánh được đúng dây đàn.

Cho nên, tối hôm qua, cô kỳ thật là đang lừa hắn?