Tên giám đốc bộ phận hay gây sự vô cớ đó đã bị cách chức.
Nghe nói là gây ra vụ bê bối gì đó không biết thật hay giả, bị cọp cái nhà hắn biết, làm ầm ĩ xôn xao truyền đến ngàn dặm giống như trò cười.
Lăng Lãng không thèm để ý những ý kiến khác nhau đó, cậu chỉ chất vấn Tào Quân Học.
"Em nhớ rõ trước đó anh đã từng hỏi một ít tình hình của giám đốc, sao hắn đột nhiên bị cách chức rồi?"
"Uhmmm, là anh tìm người tra xét một vài thông tin của hắn, lại tùy tiện làm một vài chuyện có cũng được không cũng được, nhà bọn họ liền tự bùng nổ luôn." Tào Quân Học đặt thức ăn lên trên bàn, cầm đũa đưa cho đối phương.
"Vẽ vời thêm chuyện."
"Anh rất lương thiện rồi đó! Ông đây còn chưa làm cái gì đâu, ai bảo hắn dám giày vò, hành em chứ."
"Cắt, cũng không phải em giải quyết không được." Lăng Lãng chẳng để tâm lắm, nói cho cùng cậu cũng không thích tên giám đốc đó, còn chiếm vị trí đó nô dịch người khác.
Người đàn ông có hi vọng thăng chức cuối cùng lại là người đàn ông luôn giúp đỡ Lăng Lãng từ trước đến giờ kia. Nguy rồi, Tào Quân Học càng không thoải mái, anh không có việc gì làm lắc lư trước cửa phòng Lăng Lãng, hận không thể xách cổ áo của tên thăng chức đó nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở một câu, "Cậu cách xa người đàn ông của tôi chút đi".
"Tiểu Lãng! Cục cưng... thân ái..." Tào Quân Học nhìn cánh cửa bị đóng lại ở trước mặt, hậm hực sờ sờ cái mũi, ngay sau đó gãi gãi tóc, cân nhắc thời gian tương đối rồi sẽ lấy chìa khóa mở cửa.
Nhìn cửa phòng ngủ bị khóa lại, hai tay Tào Quân Học đặt ở sau lưng, cả người đứng thẳng, trán kề sát vào trên cửa ngoan ngoãn xin lỗi.
"Xin em đó, đánh anh mắng anh đều được hết, nhưng đừng không để ý anh như vậy mà."
Lăng Lãng ở trong phòng ngủ ném gối, tức điên người nhìn Wechat do người trong công ty gửi đến.
Cậu thật sự không dự liệu được Tào Quân Học có thể tìm được cách làm quen đồng nghiệp và lãnh đạo trong công ty cậu, hại cậu xấu hổ được lãnh đạo khen, được đồng nghiệp "hâm mộ", " kỳ quặc", nói cái gì trong nhà có thân thích có quyền lực thuận lợi ghê. Lăng Lãng cảm thấy nỗ lực của mình đều bị vỡ tan trong nháy mắt, buồn cười lại khuất nhục.
"Cục cưng anh sai rồi! Em ra đi, chúng ta mặt đối mặt nói rõ ràng được không? Anh sẽ giải thích rõ với em, xin em ra đây đi ~" Tào Quân Học làm cho giọng mình vô cùng dịu dàng, chỉ sợ kí©ɧ ŧɧí©ɧ người thương đang tức giận bên trong.
Tiếc rằng người thương không thể thay đổi được, không thèm để ý đến anh, cho dù anh ở ngoài cửa nói bao nhiêu cũng kiên quyết không ra khỏi cửa, không để ý tới.
Làm sao đây? Cơm trưa đã bị trễ đến lúc này vẫn còn chưa ăn, nhìn thấy qua thêm lát nữa chính là cơm chiều rồi, Tiểu Lãng nhà anh không ăn thì phải làm sao?
Tào Quân Học vỗ vào sau đầu, sau cùng kề sát lỗ tai vào trên cửa nghe ngóng một lát.
"Cục cưng, anh thật sự sai rồi." Nói xong lập tức đi đến ban công, cầm ván giặt đồ ném bên ngoài cửa phòng ngủ, trực tiếp quỳ xuống.
Tư thế quỳ thẳng tắp đúng chuẩn, có vẻ cũng không phải chỉ có một lần như này, nhưng lúc này anh cúi đầu xuống, hoàn toàn không còn bộ dáng "Vua ngang ngược" luận trời đạp đất kia.
"Nếu không thì ăn cơm trước rồi em lại giận tiếp nha?" Vẫn không để ý đến anh, "Ông đây thật sự sắp bị em làm sốt ruột chết rồi." Muốn phá cửa ghê, trước tiên ôm người ra rồi vỗ về cho dạ dày.
Hai người cũng không biết đã giày vò bao lâu, vẫn là một đồ đệ của Tào Quân Học ở bên ngoài chơi một hồi rồi chủ động gọi điện thoại báo tin vui cho sư phụ cậu ta cùng anh Lăng, nói cậu ta đã xử lý xong một tình địch của sư phụ, lúc này mới làm rõ ràng hết mọi chuyện.
Mặc kệ chuyện như thế nào, nhưng ít nhất, ở trước mặt Lăng Lãng "chứng minh" không phải Tào Quân Học làm, còn thuận lợi bình ổn lửa giận của Tiểu Lãng nhà anh. Nhưng tình hình thật sự trong âm thầm là gì, hơn nữa khen đồ đệ kia như thế nào thì là vấn đề khác rồi.
Sau đó chính là bảo đảm các kiểu anh sẽ không làm phiền cậu thực tập nữa, hơn nữa đánh giá chi cho kỳ thực tập cũng đã hoàn thành từ sớm, thật ra mấy ngày cuối cùng này cũng sẽ không hình thành thay đổi gì quá lớn.
Quỳ nửa giờ chân rất tê, nhưng anh vẫn cực kỳ hưng phấn làm cơm, múc nước chấm trước rồi đút cho Lăng Lãng.
"Cục cưng, sau này chúng ta có mâu thuẫn gì em không được trốn như vậy, đánh vào mặt anh một trận, tuyệt đối đừng để anh không nhìn thấy em được không? Ông đây đều sắp sốt ruột đến rụng lông rồi." Tay phải Tào Quân Học gắp thịt, tay trái mở ra đặt dưới tay phải đút đến miệng đối phương, thấy đối phương xua tay tỏ vẻ không ăn nữa thì nuốt hết miếng thịt bị cắn còn một nửa trong vài ngụm. Tay trái đặt bên khóe miệng đối phương lau đi nước canh, lại lấy giấy lau khô sạch sẽ khoé miệng cho người ta.
"Ăn anh." Lăng Lãng đẩy đối phương một phen, ngã xuống trên sô pha liền không muốn động đậy nữa.
Tào Quân Học cực kỳ vội vàng quét sạch những đồ còn lại, bưng chén đĩa rửa sạch sẽ rồi lập tức lau tay đi theo đến bên sô pha, nửa quỳ muốn hôn lên.
"Xéo xa chút, toàn mùi tỏi." Lăng Lãng rất không vui đẩy mặt người ra xa, hoàn toàn mặc kệ miệng của bản thân cũng đầy mùi tỏi. Cậu thích nước chấm thêm tỏi, nhưng lại cũng ghét mùi trong miệng sau khi ăn xong.
"Ông đây nhai lá trà rồi lại đến hôn!"
Lăng Lãng mặc kệ anh, sau khi duỗi tay lấy hai hạt đậu phộng còn sống nhai nát xong rồi phun ra, thì đi uống sữa bò Tào Quân Học đã hâm nóng, xác định trong miệng không còn mùi nữa thì đánh răng chuẩn bị tắm rửa.