Đây là đang hứa hẹn sẽ chỉ có hai người bọn họ, Giang Nhẫm Nam liền cảm thấy tốt lên, lập tức qua cơn mưa trời lại sáng, lộ ra nét mặt tươi cười.
“Vừa khóc vừa cười, thật giống một con mèo hoa.” Giang Khánh Chi chọc ghẹo cô, Giang Nhẫm Nam cũng không tức giận, mèo hoa thì mèo hoa, chỉ cần được như ước nguyện, cho dù là chuột Hà Lan cô cũng chấp nhận.
Giang Khánh Chi ở trước mặt cô luôn có thể dễ dàng thả lỏng, anh tháo mắt kính gọng vàng đã đeo cả ngày xuống, để lên bàn nhỏ bên cạnh, nhắm mắt xoa xoa giữa mày, Giang Nhẫm Nam thấy anh mệt mỏi, không muốn quấy rầy anh, từ trên giường bò xuống, ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh, cũng không dám làm chuyện kỳ lạ gì, chỉ lẳng lặng bồi anh.
Giang Khánh Chi nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó lại trở về với thân phận đại gia trưởng của Giang gia, dặn dò Giang Nhẫm Nam phải ngoan ngoãn đi học, rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Chờ anh rời đi được một lúc lâu, cho đến khi xác nhận anh không còn ở gần đó nữa, Giang Nhẫm Nam mới cầm lấy mắt kính gọng vàng anh để quên trên bàn, vô cùng nhẹ nhàng hôn lên đó một cái.
Trên chiếc tủ đầu giường được chạm khắc hoa văn hoa lạc tiên, đồng hồ quả lắc vàng đồng phát ra âm thanh tích tắc rất nhỏ, kim đồng hồ điểm mười hai giờ, lúc này đã qua thời gian đi ngủ thường ngày của Giang Nhẫm Nam, cô vẫn luôn làm việc và nghỉ ngơi rất hợp lý, thông thường sau mười giờ rưỡi đã chuẩn bị tiến vào giấc ngủ.
Nhưng giờ đây cô vẫn còn đang trừng lớn hai mắt, vùi ở trong chăn, cuốn thành một đoàn giống như con mèo nhỏ, cực kỳ ngây thơ. Giang Nhẫm Nam nghĩ đến ngày chủ nhật có thể chiếm được thời gian nửa ngày của anh cả, trong lòng nhịn không được cảm thấy vui vẻ.
Anh cả muốn đưa cô đến cửa hàng may vá, cô nhất định phải chậm rãi thử, thử nhiều thêm mấy bộ để cho anh xem.
Cô cũng sẽ không mặc lại kiểu sườn xám giống với bộ màu vàng sáng lần trước, đặc biệt là phối với cây trâm hoa nhài, nhìn qua thật sự rất trẻ con, một chút cũng không giống người phụ nữ thành thục.
Lần này cô không muốn làm cúc áo bằng ngọc trai, phải dùng sáp ong hoặc là hổ phách, như vậy mới quyến rũ.
Cô còn muốn kêu thợ may vá thêu hoa hồng lên trên áo, là kiểu một đóa thật lớn, giống như vườn hoa trong nhà nở rộ vào ngày xuân vậy, tốt nhất là làm cho anh cả vừa nhìn thấy vườn hoa thì sẽ lập tức nhớ tới bộ dáng cô mặc sườn xám.
Eo phải bóp vào thật chặt, không thể giống như lần trước lúc mặt lên người vẫn còn rộng thùng thình.
Làn váy cũng phải ngắn hơn hai tấc, chân của cô rất đẹp, nên để lộ ra một chút.
Nếu có thể làm cho anh cả không thể dời mắt thì càng tốt, cô tưởng tượng đến cảnh tượng đó liền nhịn không được bật cười ngọt ngào.
Nhưng ngay sau đó cô lại nhăn mày, lỡ như, lỡ như anh cả không cảm thấy đẹp thì phải làm sao bây giờ, anh cả vẫn luôn không thích cô ăn mặc quá thành thục, lần trước cũng phải thử đồ rất nhiều lần anh mới gật đầu.
Giang Nhẫm Nam muốn mặc quần áo hợp ý anh cả, nhưng cũng muốn để cho anh cả thấy được cô đã trưởng thành, là một đại cô nương xinh đẹp.
Giang Nhẫm Nam lâm vào cảm giác rối rắm vô vị, chốc lát thì cười trộm, chốc lát lại thở dài, tâm sự của thiếu nữ không có nghi ngờ gì lập tức hiện rõ ở trên mặt.