Cô ngồi chọc bát cơm, không thèm mở miệng trả lời, nhưng Giang Khánh Chi lại liếc mắt nhìn cô một cái, Giang Nhẫm Nam lập tức cảm thấy ủy khuất vô cùng, miễn cưỡng trả lời một câu: “Không cần đâu chị Ngụy, anh cả sẽ đưa em đi, không cần làm phiền tới chị.” Cô vùi đầu làm bộ dùng bữa, chậm chạp ăn vào vài miếng thịt viên trân châu, miệng nhét đến căng phồng, đôi mắt còn có một chút phiếm hồng, rất giống với bộ dáng ăn cơm của chú chuột Hà Lan mà khi còn bé cô đã ầm ĩ đòi nuôi dưỡng.
Ngụy Thiên Thiên chiếm thế thượng phong, lập tức ngừng công kích, bắt đầu chuyên tâm dùng bữa cùng mọi người. Giang Nhẫm Nam không thể nhìn nỗi bộ dáng này của cô ta, lúc ăn thịt viên trân châu yêu thích nhất cũng giống như bị mắc xương cá trong cổ họng, miễn cưỡng ăn mấy miếng, liền làm bộ mệt mỏi đi lên lầu.
Chờ đến khi đuôi tóc đung đưa của cô biến mất ở chỗ rẽ, Ngụy Thiên Thiên mới bày ra bộ dáng tùy ý trò chuyện nói: “Nhẫm Nam quả thật là còn nhỏ, tính tình quá trẻ con.” Nói xấu sau lưng người khác là cách làm ngu ngốc nhất, Ngụy Thiên Thiên sẽ không phạm loại sai lầm này, hoà hợp êm thấm mới là phong phạm của một người phụ nữ thành thục. Nhưng mà cô ta đợi trong chốc lát, cũng không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, không khí nháy mắt có chút lạnh lẽo. Ngay sau đó cô ta liền chuyển sang đề tài khác.
Ăn xong cơm chiều, Giang Khánh Chi dùng giọng điệu xa cách và khách khí nói với cô ta: “Ý tứ của Ngụy lão gia tôi đã hiểu rõ, hôm nay vất vả cho cô rồi, tôi kêu người đưa cô về.” Ngụy Thiên Thiên cố gắng làm cho nụ cười trên mặt lộ ra được sự chân thành tha thiết, cũng khách sáo nói lời tạm biệt.
Giang Khánh Chi xem công báo của chính phủ một lúc, thời điểm đồng hồ quả lắc Hermle của Đức ở trong phòng khách gõ đúng chín giờ, anh liền buông công báo xuống, đứng dậy lên lầu, lúc đi ngang qua phòng của Giang Nhẫm Nam thấy đèn vẫn còn sáng, vốn không định quản, nếu quản không khéo sẽ làm cho tính tình của cô càng ỷ lại hơn.
Nhưng lúc nhấc chân chuẩn bị rời đi, lại nghĩ đến sức khỏe của Giang Nhẫm Nam rất hay bị đầy hơi và đau dạ dày, hôm nay lại dùng cơm trong tức giận, e là sẽ không thoải mái, cuối cùng thở dài đứng ở trước cửa gõ hai cái, không có ai đáp lại, vì thế anh liền đẩy cửa đi vào, quả nhiên nhìn thấy Giang Nhẫm Nam ghé vào trên giường, đầu áp xuống gối đầu, biết rõ anh đã vào mà vẫn không thèm rên một tiếng.
Hôm nay anh phải vội vàng dự vài cuộc họp, mỗi cuộc họp đều phải nói chuyện nên đã có chút mệt mỏi, nhưng lúc này vẫn kìm nén tính khí dỗ cô giống như là dỗ một con mèo nhỏ.
“Không được tùy hứng.”
Anh không dỗ dành đàng hoàng, vừa dứt lời, Giang Nhẫm Nam ngược lại càng thêm ủy khuất hơn, tâm tình vốn đã dịu xuống ngay lập tức lại bắt đầu bộc phát, khiến cho hốc mắt của cô nhanh chóng đỏ hồng, ngậm tràn nước mắt, nhưng lại không chịu yếu thế, nhất quyết không để nó rơi xuống.
“Em cứ tuỳ hứng, cứ tuỳ hứng đó, nếu anh không thích em như vậy, vậy anh cứ…. Anh cứ không thích đi, em mới không cần anh thích đâu.” Rõ ràng là đang nói chuyện một cách giận dữ, lại đem bản thân nói đến mức càng ủy khuất hơn, nước mắt nhìn qua đã sắp trụ không nổi, dính vào trên lông mi muốn rơi nhưng vẫn không chịu rơi xuống.
Giang Khánh Chi nhìn thấy bộ dáng đáng thương cực điểm này của cô, rốt cuộc cũng dịu giọng lại: “Ngày chủ nhật phải ngoan ngoãn ở nhà, anh cho người tới đón em.”
Giang Nhẫm Nam trừng mắt nhìn anh, còn đang chờ câu nói tiếp theo, Giang Khánh Chi cười khẽ nói: “Anh đưa em đi.”