"Ưʍ... Lạnh... Lạnh quá... A a ha... A ha... Chậm một chút... Nhanh quá rồi..."
Cặρ √υ' vốn đầy đặn bị ép lên mặt kính tạo thành một tảng kem lớn bị hòa tan. Hai núʍ ѵú đỏ bừng cùng với quầng vυ' biến thành tiêu bản tinh xảo đầy sắc tình. Từng trận lạnh lẽo truyền đến, hoa huyệt trống không dưới hạ thân cũng dính sát vào mặt gương. Phản chiếu qua gương là hình ảnh ngược của cơ thể hoạt sắc sinh hương. Hai cái miệng nhỏ ướt nhẹp nước. Tiểu huyệt mềm như bông cọ cọ lên tấm gương để lại vệt nước rõ ràng.
"Cái thằng kia rốt cuộc là ai? Em không chịu nói là vì lo tôi đi tìm thằng đó gây phiền toái à? Đúng là biết suy nghĩ cho hắn nhỉ... Tôi khó chịu..."
Sự ghen ghét như thiêu đỏ cả đôi mắt hắn, đồng thời cũng làm cho cái thứ bên dưới của hắn càng thêm va chạm hung ác. Hắn tựa hồ như muốn thao thiếu nữ tới chết thì thôi. Qυყ đầυ thô to đâm sâu vào chỗ mẫn cảm cùng với những nếp uốn mang đến cho cô kɧoáı ©ảʍ kịch liệt gần như tàn nhẫn.
"A a a a ——”
Trong mắt thiếu nữ chừng chực nước mắt. Bị dẫn đến cao trào cực lạc, môi âʍ ɦộ phình phình ra. Đột nhiên người cô bủn rủn, cô sắp ra rồi. Một lượng lớn ái dịch trong suốt phun tung tóe trên mặt gương rồi chậm rãi chảy xuống.
Việt Sở Sở thở phì phò. Cả người cô như mới vừa được vớt từ trong nước ra. Một thân tuyết trắng, da thịt trong suốt phủ đầy mồ hôi, giống như con nai con mới vừa ra đời, vừa yếu ớt vừa mỹ lệ. Không đợi cô lấy lại tinh thần, cái đuôi mèo dài mượt mà đã tiến vào chỗ nên tiến vào. Kết hợp với tai mèo hình tam giác ở trên đầu, cô bây giờ nhìn như một con mèo yêu nhỏ bị người thao tơi tả.
"Ưm ô, Hoắc Tu Nhiên anh còn dám! Huhu... Từ bỏ... Thật sự chịu không nổi... A a ưm a a a ha..."
Tư thế làm từ đằng sau đâm vào càng thêm sâu, Hoắc Tu Nhiên thở hổn hển, hắn tùy tay vuốt mái tóc đen đầy mồ hôi ra sau đầu, để lộ đôi mắt đen nhánh đầy lệ khí. Hắn nắm lấy vòng eo trắng muốt nho nhỏ của Việt Sở Sở tiếp tục đóng cọc. Côn ŧᏂịŧ vừa cứng vừa nóng cắm vào, hai viên tinh hoàn no đủ chặn chặt lại cánh môi âʍ ɦộ đã sưng to. Hai mảnh hoa màu hồng nhạt bị véo ra nước sốt thoạt nhìn vô cùng đáng thương. Hắn thậm chí còn vòng tay ra đằng trước xoa nắn hộŧ ɭε dựng đứng lên làm cô phát ra từng tiếng thở dốc nặng nề.
"Còn không chịu nói phải không? Lỗ nào của mèo con cũng đều bị tôi thao hết rồi còn không chịu nghe lời."
Bờ mông như phấn đào bị Hoắc Tu Nhiên đánh lên đến run rẩy lay động. Đuôi mèo cũng không an phận mà nhích tới nhích lui. Cặρ √υ' mềm mại như sóng nước. Hắn đυ. tới tấp, lực eo dưới hạ thân phải đến mười phần giống như một cái mô tơ. Hắn như một bạo quân tàn nhẫn lại hôn xuống người cô rất nhu tình, hắn thầm lặng để lại phía sau lưng, sau cổ cô những dấu hôn như cánh hoa, vừa bá đạo vừa âu yếm.
Da đầu Việt Sở Sở tê dại, cô có chút hỏng mất. Đôi chân tuyết trắng mềm nhũn, mắt hạnh tròn tròn ngập nước, đuôi mắt đỏ bừng, tay ngọc xoắn chặt ga giường.
"Huhu... Ch, chồng... Anh nhẹ chút đi... Người em thích, chỉ có mình anh thôi... Ưm ô a ha... Không được... Tiểu huyệt bị cắm hỏng rồi... Tiểu huyệt bị côn ŧᏂịŧ lớn của chồng cắm hỏng rồi... Huhu..."
Khi cô thốt ra tiếng chồng này, động tác của người đang chuyên tâm đóng cọc rõ ràng có hơi hơi dừng lại. Chỉ mới dừng một hơi, dươиɠ ѵậŧ cường hãn kia thế mà lại trướng đại bên trong cơ thể cô. Qυყ đầυ thuận thế đâm xuống, chui vào càng thêm sâu. Bụng nhỏ bằng phẳng vì thế mà nhô lên hình dạng của côn ŧᏂịŧ.
Như một chú thiên nga trắng bị rơi xuống, Việt Sở Sở phát ra tiếng khóc nức nở. Tử ©υиɠ cô bị Hoắc Tu Nhiên đâm vào rồi.
Cô muốn tránh liền dùng đầu gối bò về phía trước. Hoắc Tu Nhiên thế nhưng không ngăn cản. Thậm chí còn nghe được một tiếng "Ba". Dươиɠ ѵậŧ tựa hồ như trượt khỏi huyệt nhỏ. Lúc cô cho rằng mình sắp thành công chạy trốn rồi thì vòng eo liền bị kéo lại. Dươиɠ ѵậŧ thô to lại một lần nữa đút vào nguyên cây.
"A a a a ——”
Kɧoáı ©ảʍ như thủy triều vọt tới, đại não Việt Sở Sở thậm chí còn chưa phản ứng lại kịp thì cơ thể đã cho đáp án rất thành thật. Môi âʍ ɦộ mở ra cho côn ŧᏂịŧ ra ra vào vào, cô mất khống chế phun ra dâʍ ɖị©ɧ trong suốt. Mị thịt ở bên trong run rẩy cuộn tròn lại, liếʍ mυ'ŧ chặt chẽ làm Hoắc Tu Nhiên thở dốc. Qυყ đầυ hé miệng. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng sệt phun ra, bắn toàn bộ vào chỗ sâu nhất bên trong tử ©υиɠ.
"Em thích, tôi?"
Cặp đồng tử đen nhánh yên lặng nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng của Việt Sở Sở. Đầu lưỡi hơi hơi lộ ra, không phân biệt được vui hay buồn.
Việt Sở Sở bị hắn thao mềm. Cô xấu hổ bụm mặt. Cặρ √υ' lỏa lồ, hai chân bị thao tới không khép lại được. Cây gậy thịt đáng sợ chậm rãi rút ra từ hoa huyệt. Hoa huyệt đỏ bừng mấp máy chảy ra dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh tưởi. Đến hậu huyệ cũng bị đút vào không khép lại được. Òm ọp một tiếng. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ với dâʍ ŧᏂủy̠ chảy xuống trông vô cùng dâʍ ɭσạи.
"Huhu tên lưu manh! Tên biếи ŧɦái kia! Em không thích anh thì sao em phải chịu thiệt thòi như thế này chứ?"
Mái tóc đen thiếu nữ tản ra. Da thịt cô như ngọc. Trên người toàn là dấu vết bị hắn chà đạp. Ở dưới thân hắn, cô như tuyết đầu mùa bị đẩy xuống vũng bùn. Một đôi mắt hạnh động lòng người khóc vô cùng thương tâm.
"Nếu không thích anh mà còn bị anh lăn lộn như thế này thì em phải, phải rút ống dưỡng khí ra luôn rồi. Sau đó còn kế thừa tài sản kếch xù của anh sung sướиɠ cả đời nữa sao còn phải ở đây bị anh làm tới mông nở hoa chứ huhu..."