- Cảm ơn bạn Duong Mai đã đề cử truyện của mình.
-Chương này dành tặng cho bạn nha~ 😘
_______________________________
Nhìn Từ Hoan Âm đang chăm sóc tang thi, không giống với vẻ kinh ngạc trên mặt những người khác, trên mặt Giang Tuân không giấu được sự hâm mộ.
Thật lâu sau, anh mới thở dài nói: "Đột nhiên tôi cảm thấy dị năng hệ mộc của mình thật vô dụng, thật hâm mộ với người có dị năng không gian, có thể đem người yêu ở bên cạnh không ly không biệt, gặp nguy hiểm còn có thể dịch chuyển mọi người đến nơi an toàn... "
Ai cũng nghĩ Từ Hoan Âm chăm sóc cho một tang thi như thế này thật kỳ lạ, cho dù đối phương là người yêu của cậu. Rốt cuộc sau tận thế, rất nhiều người đã rơi nước mắt mà gϊếŧ người thân, người yêu, bạn bè đã biến thành tang thi của mình. Cho dù bọn họ đã sớm nghe nói, nhưng đột nhiên nhìn thấy dị năng giả được đồn đại là lãnh khốc đối xử dịu dàng với một con tang thi như vậy, tất cả mọi người đều không tránh khỏi sẽ bị sốc.
Tuy nhiên, khi nghe thấy tiếng than thở của Giang Tuân, tất cả mọi người đều đồng loạt quay lại nhìn một trong những dị năng giả mạnh nhất tận thế - Giang Tuân, người sở hữu dị năng hệ mộc, không lo ăn lo uống, sức tấn công cao, còn có thể chữa bệnh.
“Anh Giang, anh đã lợi hại như vậy, còn nói dị năng của mình thật vô dụng, vậy chúng em được tính là cái gì?” Lâm Lang - một trinh sát trong đội sờ sờ sau đầu, vẻ mặt bối rối nói.
“Ai, Tiểu Lang, cậu còn nhỏ, cậu không hiểu.”
Giang Tuân nhìn Lâm Lang với một ánh mắt thương hại, đó là ánh mắt của kẻ chiến thắng nhân sinh nhìn một con cẩu độc thân.
Nghe được lời nói hâm mộ của Giang Tuân, Từ Hoan Âm nhướng mày, tự mãn nói: "Tôi cũng cảm thấy thực may mắn vì có dị năng không gian, rất tiện lợi, hiện tại cũng không cần mỗi ngày hạn chế hành động của A Vân. Thời điểm anh ấy chưa hồi phục, tôi không tiện mang anh ấy ra cửa, nhất định phải nhốt anh ấy lại, nhưng như vậy trên cổ tay anh ấy rất dễ bị bầm tím..."
Từ Hoan Âm hiếm thấy mà nói nhiều lời, từ sau khi Triệu Mạc Vân biến thành tang thi, cậu đã rất lâu không nói nhiều như vậy, điều này làm cho tang thi đã có một chút thần trí đáy mắt hiện lên một tia ghen tị, nhưng hiện tại là ban đêm, rất khó để phát hiện, dù cho là Từ Hoan Âm trước sau chú ý anh, cũng không có phát hiện ra.
"Dị năng này thực sự rất tuyệt vời! Quả thực là dị năng mà tôi luôn mơ ước, nếu ngay từ đầu tôi có dị năng này, có lẽ sẽ không phải lãng phí một năm để trở về đến Hoa Quốc..."
Những lời này vừa nói ra, trong mắt Giang Tuân lóe lên một tia u ám, nhưng trên mặt anh vẫn mang theo nụ cười tỏa nắng, mái tóc màu hạt dẻ bị gió thổi tung bay, cười sảng khoái nói:
"Thật hy vọng tận thế sớm kết thúc!"
“Trước mạt thế, anh trai tôi còn muốn mang tôi đến hòn đảo tư nhân chơi, kết quả còn chưa có kịp thực hiện lời hứa, tận thế liền tới, thật là làm người ta tức chết mà.” Giang Tuân thổi bay mái tóc màu hạt dẻ trên trán, nhìn như có chút bất mãn.
Lâm Lang nhìn Giang Tuân với vẻ tò mò, cậu ta mới nhập ngũ năm nay, vì khả năng trinh sát rất tốt nên không bị quản lý quả nghiêm ngặt, tính cách vẫn cứ hướng ngoại, hoạt bát, không câu nệ tiểu tiết, có chút nhịn không được tò mò, hỏi:
"Anh Giang, trước tận thế, gia đình anh rất giàu có sao? Còn có cả một hòn đảo riêng!"
"Có hay không, chính là tôi không có, tôi chỉ là một bác sĩ bình thường, người giàu có thật sự là anh của tôi. “
Giang Tuân khiêm tốn nói, anh trai tuy rằng thuộc về anh, nhưng thứ anh muốn chính là con người của anh trai, cũng không có hứng thú với những thứ khác.
“Ha ha.” Lâm Lang chưa kịp nói thì đã có tiếng cười vang lên từ bên cạnh.
Một người phụ nữ liếc nhìn Giang Tuân, nói: "Tại sao tôi không biết bác sĩ kiêm nhà nghiên cứu dược hàng đầu trong và ngoài nước chỉ là một bác sĩ "nghèo" "bình thường" nha?"
"Tôi không nói dối, chắc cô không biết các công trình nghiên cứu khoa học của chúng tôi thường rất tốn kém!" Giang Tuân thở dài, nói:
"Tiền của tôi về cơ bản đều đầu tư vào nghiên cứu dược, phần còn lại là của của vợ tôi, nếu không cho vợ tôi... À không, là anh trai tôi thấy đứa em trai này quá đáng thương nên lén đầu tư thêm một chút, nếu không tôi đã sớm uống gió tây bắc rồi."
“Nếu anh mà uống gió Tây Bắc, vậy chúng tôi 99% liền gió Tây Bắc cũng không có mà uống.”
Hoán Cửu trợn mắt nói, cô thật sự không hiểu, tên nhóc này không biết mấy năm qua đã kiếm được bao nhiêu tiền từ những loại thuốc mà anh nghiên cứu ra, thậm chí còn không thể đếm hết các con số trên thẻ ngân hàng!
“Cô không hiểu, tiền của tôi là để cưới vợ, không thể tùy tiện dùng!”
Giang Tuân vẻ mặt buồn bực, ai có thể hiểu được nỗi khổ của anh?
Thực tế là do anh trai anh quá giàu, anh muốn kiếm thật nhiều của hồi môn để có thể cưới người đem về nhà?
"Thôi đi, anh đã đưa hết tiền cho anh trai rồi, còn nói cưới vợ cái gì? Chẳng lẽ là cưới anh trai của anh sao?"
Thẳng nữ sắt thép cãi lại anh, nhưng cô không hề hay biết mình đã vô tình chạm tới sự thật, lại hoàn mỹ mà bỏ qua.
Không ai quan tâm đến câu này, chỉ có Từ Hoan Âm ở một bên không dấu vết liếc nhìn Hoán Cửu một cái.
“Ha ha.”
Giang Tuân vẻ mặt thương hại nhìn thẳng nữ sắt thép trong truyền thuyết này, quen biết nhau nhiều năm như vậy, nhưng Hoán Cửu vẫn không nhận ra vợ chính là anh trai của anh.
"?"
“Vẻ mặt đó của anh là sao?” Hoán Cửu cau mày hỏi.
“Không có gì đâu.”
Giang Tuân mỉm cười, tôn trọng tình bạn bao năm không thể tùy ý lật thuyền, anh cái gì cũng không nói thêm.