Đánh răng xong, Từ Hoan Âm nắm tay người yêu bước vào phòng tắm.
Cậu đổ đầy nước ấm vào bồn tắm, hơi nước khiến cả phòng tắm trở nên mờ ảo.
Từ Hoan Âm cởϊ áσ sơ mi của người yêu, đôi tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve cơ bắp rắn chắc, không còn độ ấm cùng sự đàn hồi như trước kia thay vào đó là sự lạnh lẽo cứng ngắc tràn ngập tử khí.
Cậu ngước mắt lên nhìn đôi mắt điên cuồng của anh, có thể là do hơi nước trong phòng tắm, khiến mọi thứ trở nên mờ ảo, ánh mắt của người yêu dường như vẫn tràn đầy dịu dàng cùng yêu thương như trước kia.
"A Vân ..." Giọng nói Từ Hoan Âm rất nhẹ như sợ đánh thức anh.
"Em nhớ anh nhiều lắm..."
Đôi mắt Từ Hoan Âm hiện lên sự mê đắm, cậu duỗi tay ra muốn ôm chặt lấy cổ người yêu, kiễng chân, hôn lên môi anh.
Đôi môi của người yêu vẫn mềm mại như ngày nào, không lạnh cứng như những phần còn lại, phảng phất còn có mùi chanh rất dễ chịu.
"Um A Vân ..." Một tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ phát ra ở giữa hai đôi môi của hai người.
Từ Hoan Âm vươn đầu lưỡi chậm rãi cắи ʍút̼ liếʍ láp đôi môi của người yêu.
Không đủ!
Không đủ!
Chỉ như vậy là không đủ!
Nỗi thương nhớ mãnh liệt như thủy triều nhấn chìm Từ Hoan Âm. Khiến cả người cậu trở nên khô nóng, tay chân như muốn nhũn ra, có chút đứng thẳng không được. Từ Hoan Âm đưa tay đẩy tang thi ngồi dựa vào tường, sau đó dang rộng hai chân ngồi lên trên người anh.
Bàn tay của cậu giữ lấy cằm của người yêu, hơi hé mở đôi môi đang mím chặt, Từ Hoan Âm nóng lòng muốn chen lưỡi vào, khoang miệng của tang thi vừa ẩm vừa lạnh, thoang thoảng hương chanh.
"Ưm ... ha ..." Từ Hoan Âm linh hoạt liếʍ láp lưỡi của người yêu, nó rất lạnh giống như kem vậy, khiến cậu ăn vào rất thích thú.
Từ Hoan Âm mê đắm mυ'ŧ lấy cái lưỡi kia, trêu đùa, từng chút một ngậm vào trong miệng của mình, chậm rãi nhấm nháp.
Dị năng giả sẽ không bị nhiễm virus tang thi, vì vậy ngay cả khi cậu ăn nước bọt của người yêu, cậu cũng sẽ không phải lo lắng về việc bị lây nhiễm.
Khuôn mặt Từ Hoan Âm đỏ bừng, hai mắt mê man, cơ thể mềm nhũn, chỉ có tiểu côn ŧᏂịŧ là vô cùng cứng rắn, tiểu huyệt trống rỗng, đặc biệt muốn người yêu dùng đại côn ŧᏂịŧ lấp đầy cơ thể mình.
"Vân, em muốn ..." Từ Hoan Âm buông cái lưỡi mềm mại ấm áp mà cậu vừa mυ'ŧ ra, khó chịu vặn vẹo thân mình, vùi mặt vào cổ anh.
Đưa ngón tay chui vào trong quần của người yêu, Từ Hoan Âm chậm rãi kéo khóa quần anh xuống, đôi mắt ươn ướt có chút khao khát.
Từ Hoan Âm vừa kéo quần anh xuống đại côn ŧᏂịŧ khổng lồ lập tức xuất hiện trong tầm mắt, ngay cả khi nó không cương cứng thì vẫn rất to lớn.
Vừa nhìn thấy đại côn ŧᏂịŧ Từ Hoan Âm theo bản năng mà nuốt một ngụm nước miếng, đây là thứ đã thao cậu không biết bao nhiêu lần, khiến cậu sướиɠ muốn chết, hoàn toàn mất đi lý trí.
Cậu biết rằng tang thi không có chức năng sinh lý, nhưng điều này cũng không cản trở những hành động tiếp theo của cậu.
Từ Hoan Âm xé toạc cái quần dài của mình, vòng tay qua cổ ôm lấy người yêu, nhẹ nhàng ngồi lên đại côn ŧᏂịŧ của anh.
Cúc huyệt từ từ cọ sát với đại côn ŧᏂịŧ lạnh lẽo, Từ Hoan Âm hai mắt mờ mịt, từ trong miệng phát ra những tiếng rêи ɾỉ, nhất thời, tiểu côn ŧᏂịŧ của cậu cọ sát với vùng bụng cứng rắn lạnh lẽo của tang thi, từ miệng qυყ đầυ chảy ra vài giọt chất lỏng.
"Ừm ... ừm ..."
Từ Hoan Âm úp mặt vào cơ thể người yêu, hôn lên cơ thể anh rồi từ từ liếʍ láp, để lại những dấu hôn ái muội cùng dấu răng.
Tuy nhiên, tiểu huyệt ở phía sau lại vô cùng ngứa ngáy hư không, một tiếng thút thít nho nhỏ tràn đầy ủy khuất phát ra từ trong cổ họng của Từ Hoan Âm.
"A Vân ... A Vân ..."
Từ trước đến nay cậu chưa từng bị hành hạ khó chịu như thế này, dù người yêu có cố tình trêu chọc thì anh cũng sẽ nhanh chóng nhét đại côn ŧᏂịŧ to lớn của mình vào tiểu huyệt của cậu, thao điên cuồng khiến cậu mất hồn, đại não trống rỗng.
Nhưng bây giờ người yêu ở trước mặt không phải là người yêu vẫn luôn chiều chuộng cậu như trước kia, mà là một con tang thi lạnh lùng, cứng ngắc, điên cuồng, chỉ muốn ăn thịt cậu!
Từ Hoan Âm giống như yêu tinh, bám lấy trên cơ thể tang thi, làm mọi cách để đối phương có thể gợi lên kɧoáı ©ảʍ hứng thú với mình, nhưng đối phương lại không có một chút phản ứng, chỉ nhìn cậu chằm chằm, trong mắt không có du͙© vọиɠ, chỉ có sự thèm ăn.
Từ Hoan Âm bối rối vuốt ve đại côn ŧᏂịŧ của người yêu, thầy không có phản ứng gì, cậu liền hơi lùi lại, nằm trước mặt tang thi, đầu vùi vào côn ŧᏂịŧ của anh, cặp mông trắng nõn mềm mại giống như miếng đậu phụ khẽ nâng lên cao cao run run.
Cậu dùng tay sờ vào côn ŧᏂịŧ của anh, nhưng dù có làm thế nào nó cũng không cương lên được, cậu thút thít, hai tay ôm lấy côn ŧᏂịŧ, há miệng lè lưỡi liếʍ côn ŧᏂịŧ tang thi từng chút một.
Đôi môi ngậm lấy côn ŧᏂịŧ, thu hàm răng lại, tránh cho làm người yêu bị thương, đầu lưỡi của cậu ra sức mà liếʍ láp, thường thường đem nó thâm nhập đến yết hầu, bờ mông mượt mà ở phía sau đong đưa như là đang mời gọi……
Biểu tình của tang thi vẫn như cũ là một mảnh chết lặng, không có một chút tình cảm nào, chỉ là Từ Hoan Âm không có phát hiện, vẻ điên cuồng trong mắt của tang thi đã mờ nhạt đi một chút, còn có một tia kích động cùng du͙© vọиɠ sâu thẳm khó có thể nhìn thấy được.