[Hi Trừng] Hi Ngâm Vị Vãn

Chương 7

Giang Trừng cảm thấy đã mơ một giấc mộng thật dài thật dài, trong mộng Liên Hoa Ổ xinh đẹp bị nổ thành thật nhiều mảnh nhỏ, một mảnh lại ẩn chứa vết thương đổ nát mà hắn chưa từng thấy qua.

Hoa sen mãn hồ từ tươi tắn rực rỡ đến khô héo ảm đạm, mẫu thân từ lớn tiếng quở trách đến khuôn mặt rơi lệ dịu dàng, phụ thân từ xa cách đến bàn tay do dự đưa lên. Gương mặt mọi người Giang thị từ sinh động đến xám lặng, gương mặt của phụ thân mẫu thân, mái nhà không thể trở về.

“A nương…phụ thân….”

Lam Hi Thần nắm chặt bàn tay run rẩy của hắn, lau nước mắt hắn rơi xuống trong mơ. Tin tức Giang gia bị diệt chấn kinh toàn bộ tu chân giới, Lam Hi Thần dời đi Tàng thư các vừa trở về tiếp nhận vị trí gia chủ, liền xuất phát tìm kiếm Giang Trừng, may mắn phát hiện kịp lúc, lúc đó Giang Trừng đang bị Ôn thị bao vây, một mình chiến đấu, không có vũ khí bên người, vất vả chống đỡ, nhìn thấy Lam Hi Thần mới kiệt sức ngã xuống.

Lam Hi Thần chạm nhẹ cổ tay hắn, mới phát hiện hắn có thời điểm linh lực bất ổn, dường như có va chạm với kim đan trong cơ thể, hôn mê hai ngày, linh lực đã ổn định, vết thương khắp người cũng đã dần hồi phục, chỉ là vết giới tiên nhìn đã giật mình trên l*иg ngực kia vĩnh viễn cũng không thể liền lại.

Lam Hi Thần bắt mạch cho hắn thở phào một hơi, cũng xem như vẫn tốt, vẫn còn sống.

“A nương! Phụ thân!” Giang Trừng kêu lớn mở mắt ra, hai tay trong không khí hoảng loạn bắt lấy, giống như người chết chìm cầu sinh nỗ lực tìm lấy một chỗ dựa vào.

“Giang Vãn Ngâm!” Lam Hi Thần lần nữa nắm chặt tay hắn.

Giang Trừng há miệng thở hổn hển, con ngươi co rút dần dần lấy lại tiêu cự, hoảng hốt nói: “Lam…Hi Thần?”

“Là ta! Đừng sợ, ngươi rất an toàn, ta ở đây.”

Giang Trừng sững sờ nói: “Nơi này là…”

“Nơi này là Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngươi đã từng đến, còn nhớ không, đây là Hàn thất của ta, ngươi muốn uống nước không? Muốn ăn gì đó không?”

Giang Trừng hờ hững không nói, tầm mắt quét tới Tử Điện trên ngón tay, tất cả lại như thuỷ triều tràn vào trong đầu hắn. Hắn nhất thời trừng lớn hai mắt, giơ tay lên nhìn chằm chằm Tử Điện, nhưng nước mắt mơ hồ khiến hắn không nhìn rõ bất cứ thứ gì, hắn cúi đầu dùng hai tay che lại hai mắt, trong đầu không ngừng nháy lên khung cảnh cuối cùng.

“Con ngoan…” Ngu Tử Diên ôm chặt lấy hắn, hôn nhẹ tóc hắn, Giang Phong Miên xoa đầu hắn, “A Trừng, con phải sống thật tốt…”

Dịu dàng mà hắn luôn mong đợi, thời điểm có được lại là tuyệt vọng như vậy.

Giấy lát, hắn mới khàn khàn hỏi: “Nguỵ Vô Tiện…”

Lam Hi Thần nói: “Từ…sau khi xảy ra chuyện, Lam gia chia thành ba hướng, một đội đi tìm tỷ tỷ ngươi, đã có tin tức hai ngày sau sẽ đưa về Vân Thâm Bất Tri Xứ, ta cũng tìm được ngươi, Nguỵ công tử…Vong Cơ vẫn đang tìm kiếm.”

“Tỷ tỷ ta…”

“Ngươi yên tâm, Giang tiểu thư chưa chịu nửa điểm thương tổn.”

Giang Trừng trầm mặc thật lâu, cuối cùng nói: “Lam Hi Thần…”

Lam Hi Thần: “Ừ, ta ở đây.”

“Ta muốn uống nước.”

Lam Hi Thần rốt cuộc yên tâm, vẫn lo lắng hắn chịu biến cố đột ngột không thể tiếp thu được, chịu ăn uống chính là bước đầu chuyển biến tốt.

Hai ngày này, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Lam Hi Thần, Giang Trừng đã hoàn toàn phục hồi như cũ, hôm đó là ngày Giang Yếm Ly được đón tới. Giang Trừng thật sớm đã đi đến cửa phủ chờ đợi, Lam Hi Thần nói với hắn: “Vẫn chưa biết đội ngũ đã tới đâu, không bằng vào trong đợi.”

Giang Trừng đón gió đứng trên bậc thềm không hề nhúc nhích, chỉ cho y một bóng lưng hiu quạnh, chầm chậm nói: “Nguỵ Vô Tiện mất tích, sinh tử không rõ, trên thế gian này, ngoại trừ A tỷ, ta đã không còn người thân nữa, ta có thể đợi cũng chỉ có một mình A tỷ.”

Lam Hi Thần cảm thấy trong lòng mơ hồ đau nhói, y không có nói cho Giang Trừng, Ôn thị ở bên ngoài phát lệnh truy nã Giang Trừng, lại không có Nguỵ Vô Tiện, sợ là lành ít dữ nhiều.

Cùng một thềm đá, cùng một bóng lưng, không giống chính là, thời gian mài khắc, cùng bóng lưng cũng ngày càng thẳng tắp.

Sắp xếp ổn thoả cho Giang Yếm Ly, Giang Trừng rửa mặt sửa soạn lại bản thân, đi tìm Lam Hi Thần.

“Lam Tông chủ, ngươi có nguyện cùng Giang thị cùng nhau tru phạt Ôn thị?”

Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng lãnh liệt âm trầm, nói: “Ta nguyện ý.”

Lam thị, Giang thị cùng Nhiếp thị rất nhanh liền liên hợp trận tuyến, trừ Kim thị do dự không quyết, Lam Hi Thần cùng Giang Trừng đồng thời đi tới Kim Lân Đài.

Giang Trừng đối Kim Quang Thiện cười nhạo nói: “Sau khi Lam gia bị đốt Tàng thư các, Giang gia bị diệt, ngài lẽ nào vẫn ngây thơ cho rằng có thể bo bo giữ mình, không chịu hao tổn sao? Sau khi tổ lật không có trứng lành, Ôn cẩu nói không chừng bước tiếp theo chính là đạp đổ Kim Lân Đài, ngài còn ngồi được sao?”

Kim Quang Thiện bị kích đứng ngồi không yên, Lam Hi Thần nói: “Kim Tông chủ, ngẫm thấy hành vi liên tiếp của Ôn thị kỳ thực là mưu tính đã lâu có chuẩn bị mà đến, bắt đầu từ Ôn thị Thanh đàm hội, thận trọng từng bước, thảng hoặc chúng ta không liên hợp lại đối kháng, sớm muộn sẽ bị Ôn thị từng cái diệt đi, bởi mục đích của Ôn Nhược Hàn chính là độc bá tu chân giới.”

Kim Tử Hiên bên cạnh Kim Quang Thiện nói: “Phụ thân, ngài còn do dự cái gì! Ôn thị vẫn lẫy tư thái độc bá một phương giáo hoá ức hiếp chúng ta, nếu như vẫn không phản kháng sớm muộn sẽ bị chiếm đoạt đến xương cũng không còn!” Hắn lại quay qua đối diện Lam Hi Thần cùng Giang Trừng nói: “Ta nguyện liên hợp với các ngươi!” Kim Quang Thiện cũng chỉ đành gật đầu ngầm đồng ý.

Mấy ngày sau, Lam Hi Thần, Giang Trừng cùng Lam Vong Cơ tập kích “Giáo hoá ty” của Ôn Triều, lấy lại tiên kiếm của đệ tử các nhà. Giang Trừng lấy lại Tam Độc, hướng về đám môn sinh Ôn thị thủ vệ sát phạt một trận, mỗi kiếm đều mang theo thù hận vô biên, chém giết đỏ cả mắt. Lam Vong Cơ thấy hắn đến nô bộc quét dọn cũng không buông tha, một chiêu gạt đi mũi kiếm của hắn, nói: “Hắn không phải con cháu Ôn thị.”

Giang Trừng cười lạnh: “Lam nhị công tử thật lương thiện, thời điểm Ôn cẩu đồ cả nhà ta lại không chú ý như vậy đâu.”

Lam Hi Thần kéo cánh tay cầm kiếm của hắn, “Giang Vãn Ngâm.” Tam Độc giống như chủ nhân của nó toả ra ánh kiếm tàn nhẫn đỏ như máu, Lam Hi Thần lại gọi: “Giang Vãn Ngâm!”

Giang Trừng ngừng một chút, thu hồi kiếm thế, tránh khỏi tay Lam Hi Thần, không nói một lời xoay người rời đi. Lam Hi Thần nhìn hắn, bi ai phát hiện, đây đã không còn là thiếu niên hăng hái kiêu ngạo tự mãn ngày trước nữa, mà là đầy mặt nham hiểm, một người tuyệt vọng trong tâm chỉ còn thù hận sát phạt.

Ba tháng sau, Nguỵ Vô Tiện trở về, Di Lăng lão tổ hiện thế, hai người điên cuồng cực điểm dằn vặt kẻ cầm đầu mang đến ác mộng cho bọn họ.

Xạ Nhật chi chinh, Lam Vong Cơ thường thường cùng Nguỵ Vô Tiện đối chọi gay gắt, Lam Hi Thần cũng càng lúc càng chỉ có thể từ trên mặt Giang Trừng nhìn thấy túc sát khủng bố, nhưng một khi vừa quay người, bóng lưng Giang Trừng trong mắt y lại vô cùng tiêu điều thê lương.