Sự khó chịu của Diêu Diêu lên đến đỉnh điểm khi nghe hắn nói như vậy, liền trực tiếp tiến tới phía đối diện, kéo tấm chăn nhung dày kia hét lớn.
“Nam nhân mà mặt mày thì trắng bệch, dáng người ẻo lả....đẻ ra đứa con như ngươi thật làm ta mất mặt”.
Bị lực lớn kéo khiến cho Cố Thanh Ca bất ngờ nên không phòng bị, khi chăn được kéo lên thì vòm ngực gầy hiện ra, tuy gầy nhưng rất săn chắc, những đường gân thớ thịt hằn lên thân thể cường tráng, vòm ngực rộng mở, hắn nhăn mày gằn giọng lên giận dữ.
“...Hỗn xược...”.
Nhưng Diêu Diêu cũng không vừa, vì hiện tại cô là mẫu hậu cùng lắm chỉ dọa nạt vài câu thôi, liền hét lên nói lớn.
“Mấy ngày nay nhìn ngươi thật chướng mắt...”.
Sự giận dữ lêи đỉиɦ điểm khi nghe thấy câu nói sau, định đứng dậy thì bất giác một tiếng hô “Khởi giá” của Nguyễn Khải bên ngoài vang vọng vào, khi xe ngựa lăn bánh thì Diêu Diêu bị mất thăng bằng, cô ngã người về phía sau thì bỗng nhiên Cố Thanh Ca vội vàng nắm tay kéo lại, nhằm không để ngã về phía sau nên theo quán tính thì Diêu Diêu dụi người ngã vào lòng hắn.
Trùng hợp là đôi môi chạm nhẹ vào ngực, tức thì một dòng điện dọc từ sống lưng chạy xuống bàn chân, nó làm cơ thể cô tê tái, thực sự không có sức lực gì để mà đứng dậy, âm thanh khàn khàn vang lên.
“Đỡ ta đứng dậy”.
Nhưng Cố Thanh Ca đâu có nghe, nhanh nhẹn ôm chặt lấy Diêu Diêu ngả ngớn nằm thẳng lên giường, đúng là đã nhịn hơn tháng nay, tâm trạng ngứa ngáy khó chịu, giống như đang nhìn một món ăn mà không ăn được, giờ lại có cơ hội tốt như vậy, làm hắn không thể tự buông thả bản thân, ôm Diêu Diêu vào lòng bóp lấy cằm cô thả giọng.
“Mẫu hậu...người thay đổi rất nhiều”.
Đúng là dám la hét, nghỗ nghịch và luôn nhìn bằng ánh mắt bất chấp, Cố Thanh Ca bây giờ mới có thể chia sẻ được hết những suy nghĩ gần đây, tiếp tục trầm giọng nói nhẹ bên tai.
“Tại sao vậy...”.
Câu nói không có đầu có đuôi, nhưng trong thâm tâm Diêu Diêu thì rất biết rõ chính xác câu trả lời, từ trong ngực hắn dãy dụa nói lớn.
“Hồ đồ...thả ra”.
Lực đạo trên tay ngày càng lớn, lớn đến nỗi làm nước mắt ở khóe mắt hai bên chảy xuống, từng giọt rơi trên áo, sắc mặc đỏ au, những tiếng khụ...khụ vang lớn, nhưng Cố Thanh Ca không quan tâm, nắm cổ Diêu Diêu đối mặt mới mình giọng vang lên đe dọa.
“Ta biết trong lòng mẫu hậu cất giấu nhiều bí mật...nhưng không sao...ta sẽ từ từ tìm hiểu...chúng ta còn rất nhiều thời gian mà”.
Đó giống như một lời de dọa thì đúng hớn, bất giác cả người Diêu Diêu nổi gai ốc, nếu như hắn...phát hiện ra thì tính mạng cô không phải gặp nguy hiểm sao.
“Không có bí mật gì hết...nếu ngươi còn không tin ta sẽ kể tiếp những chuyện xưa”.
Cố Thanh Ca dần dần thả lỏng bàn tay, hắn nhìn Diêu Diêu trong lòng, bất giác nhớ lại nụ hôn oan nghiệt kia, tâm tình dần dần bĩnh tĩnh lại, chuyện này không nên vội vạng.
Dãy dụa một hồi Diêu Diêu từ trong người Cố Thanh Ca bò ra, vì sức lực không còn nên cả bò, cả trườn về phía thảm đối diện, phía sau là ánh mắt tò mò và đầy hứng thú, hắn mỉm cười nói lớn.
“Mẫu hậu...tể tướng đang có ý định gả trưởng nữ cho Nguyễn Khải, làm cách nào ngăn chặn đây”.
Hắn nhàn nhã bưng chén trà lên miệng, vạt áo vẫn xộc xệch như cũ, ngồi đối diện để nghe câu trả lời, sau khi yên vị trên nệm Diêu Diêu trùm chăn lên đầu, nằm xõa thở hổn hển đáp lại.
“Ban hôn nàng ta cho người khác”.
Chuyện ban hôn nếu không khéo léo sẽ mất lòng đôi bên, ít ra muốn ban hôn trưởng nữ tể tướng thì cũng phải tìm được nam nhân có công danh, bây giờ ngoài Nguyễn Khải đang chưa nạp thê thì các đại thần đều đã tuổi xấp xỉ ngoài bốn mươi, còn các công tử nhà quan thì cũng mới ngấp nghé làm các quan nhỏ quanh quẩn trong kinh thành.
Điều này Cố Thanh Ca cũng đã nghĩ đến từ lâu, hắn cũng không có ý định nạp thêm nữ nhân vào hậu cung, suy nghĩ một lúc thì trời đã gần tối, Nguyễn Khải kêu dừng lại thì đã đến một thị trấn nhỏ.
“Hoàng thượng, đêm nay chúng ta sẽ nghỉ ở đây”.
Khi Nghi Lạc đỡ Diêu Diêu xuống xe, bất chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu, cô vội vàng nhanh chóng chạy lại Cố Thanh Ca nói nhỏ.
“Ta nghĩ được ra cách ngăn cản rồi”.
Vì để tránh tai vách mạch rừng hắn hẹn Diêu Diêu tối về sẽ sang phòng cô bàn bạc thảo luận rõ hơn.
Thị trấn này không quá lớn nhưng cũng không quá nhỏ, Diêu Diêu đảo mắt nhìn quanh thấy những ngôi nhà gỗ nằm san sát dọc đường, những hạt tuyết rơi lấp trắng những mái ngói đỏ, những cơn gió nhè nhẹ thổi qua, cái lạnh mùa đông không thể ngăn cả những người dân trò chuyện mua bán, khi đã yên vị trong phòng nhìn ra ô cửa sổ thấy bình yên đến lạ thường.
Ăn uống xong thì tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, Diêu Diêu lật đật chạy ra mở thì thấy bóng dáng Cố Thanh Ca ở ngoài, bên cạnh là hai thuộc hạ tinh anh, hắn đi vào ngồi trên ghế, đóng cửa cẩn thận cô vội vàng nói.
“Muốn ngăn cản thì có thể làm thanh danh Nguyễn Khải xấu đi, kiểu như là phao tin bị bệnh gì đó hoặc là kẻ lăng nhăng”.
Nói một hồi không ngừng nghỉ, cô cầm chắn nước bên mép bàn lên uống một hơi rồi tiếp tục.
“À...hay là tung tin hắn sát thê”.
----------------------------