Về Bờ

Chương 10: Em có biết mình đang làm gì không?

Edit: Vivian

Edit lần 2: Chiêu

Lâm Hành như bị ngọn lửa lớn vô hình đốt cháy, hai má cậu đỏ lên, cơ thể nóng bỏng vô cùng, khiến tay của Hoành Nguyệt cũng nóng lên.

Giọng nói trong trẻo ngày thường của thiếu niên lúc này cũng hơi khàn khàn, cậu thức suốt đêm, giờ phút này nghe như sắp khóc.

Hoành Nguyệt nhìn cậu, hình như đột nhiên hiểu được vì sao mười mấy năm trước mẹ cô không cần bất cứ người đàn ông nào khác, khăng khăng kết hôn với Lâm Thanh Nam một nghèo hai trắng, uổng có cái mã ngoài.

Lâm Hành không biết Hoành Nguyệt đang nghĩ gì, cậu chỉ cảm thấy cơ thể sắp bị thiêu cháy, cổ họng khô khốc ngứa ngáy, thân dưới cũng căng cứng khó chịu, một đùm lớn phình to bị bó trong qυầи ɭóŧ chật hẹp, trứng dái bị ép phát đau.

Nhưng cậu không biết làm cách nào để giảm bớt sự khó chịu này, cũng không biết phải mở miệng với Hoành Nguyệt ra sao, chỉ biết dùng đôi mắt nhìn cô trông mong, nghiêng người dựa lên cơ thể cô.

Hoành Nguyệt nhìn gương mặt càng lúc càng gần, cô không lùi ra hay có hành vi tránh né, Lâm Hành bất giác cọ nhẹ thái dương cô.

Như một chú cún con.

Giọt mồ hôi nóng ướt của thiếu niên dính lên mặt cô, cô vẫn không có phản ứng gì, Lâm Hành bừng tỉnh ngẩng đầu lên, cậu bị hành động của mình dọa sợ, hoảng loạn muốn xin lỗi, “Chị ơi, xin, xin lỗi, em…”

“Không sao.” Hoành Nguyệt cắt ngang, cô đưa tay ôm cổ cậu, lòng bàn tay đè lên làn da bên ngoài tuyến thể vuốt ve, đồng thời quan sát phản ứng của thiếu niên.

Chất dẫn dụ đọng lại bên trong điên cuồng phóng thích ra ngoài, thân thể lập tức run rẩy, trong cổ cậu phát ra tiếng kêu rên, “Ưm” một tiếng, rồi lại cắn răng nuốt xuống.

Hoành Nguyệt thả lỏng, nhẹ nhàng vuốt ve từ tốn sau cổ cậu, cô như đang tự lẩm bẩm, lại như đang hỏi cậu, “Thế này khó chịu à?”

Lâm Hành cúi đầu nhìn cô, có vẻ còn để ý hành động của mình vừa rồi, cậu vừa đáng thương vừa bất lực “Dạ” một tiếng.

Phản ứng lúc này của cậu không giống đang hứng tình vì phân hoá, giống kỳ dễ cảm [1] sau khi hoàn thành kỳ phân hoá hơn, so với giải quyết nhu cầu sinh lý đơn thuần, giờ phút này Lâm Hành cần an ủi về mặt tình cảm hơn cả.

[1] Kỳ dễ cảm: dễ dàng cảm giác, là thời gian mà Alpha dễ dàng có xúc động và mong muốn được gần gũi về tình cảm, có phần tương tự kỳ động dục của Omega.

Tình trạng thế này, thường thì Alpha đã đánh dấu bạn tình mới có.

Hay là, cậu chỉ đơn thuần muốn gần gũi với cô thôi?

Hoành Nguyệt không hề điềm tĩnh như vẻ bề ngoài, thiếu niên thể nhiệt, mồ hôi nóng bỏng cùng chất dẫn dụ hoà lẫn với nhau, cô chỉ cần hít vào, trong mũi sẽ toàn mùi của Lâm Hành.

… Một Alpha sắp trưởng thành.

Hoành Nguyệt im lặng hít sâu một hơi, ngón tay nhỏ dài xinh đẹp trượt dọc từ bả vai săn chắc xuống cánh tay thiếu niên.

Những nơi ngón tay đi qua tê tê như điện giật, cô nhìn đôi mắt long lanh của Lâm Hành, nắm lấy mu bàn tay cậu, khẽ thở dài, “Chị dạy em rồi.”

Ngón tay Lâm Hành cựa quậy, cậu mờ mịt nhìn cô, lúc mở miệng hơi thở đầy nóng bỏng, “… Gì ạ?”

Hoành Nguyệt nắm tay cậu, để lên cái đùm đang phình to giữa hai chân cách lớp quần ngủ, cô nhắc nhở, “Lúc khó chịu làm sao để giải tỏa, tối đó chị dạy em rồi, mới đó mà đã quên sao?”

Thứ đó đã cứng như sắp nổ tung, bàn tay rộng lớn nóng bỏng vừa đè xuống, dươиɠ ѵậŧ trong quần lập tức nảy lên.

Tràn trề sức sống, cảm giác chấn động truyền từ tay Lâm Hành sang tận tay Hoành Nguyệt, khiến lòng cô cũng tê dại một chớp mắt, đâu ngoan ngoãn mềm mại như chủ nhân của nó biểu hiện.

Hoành Nguyệt chưa từng thấy của cậu, nhưng đũng quần cậu phồng lên một cái đùm lớn có thể thấy bằng mắt thường, chỉ nhìn hình dạng cứng cáp gồ lên vải, Hoành Nguyệt đã có thể phỏng đoán được thứ dữ tợn thô dài dưới háng cậu.

Lâm Hành cứng đờ không dám động đậy, ngay cả lời cũng quên đáp. Cậu nháy mắt, mồ hôi nhỏ xuống lông mi, rơi “tách” lên cánh tay Hoành Nguyệt.

Dươиɠ ѵậŧ khó chịu đến mức nảy lên, cậu còn ngơ ngác đưa cái tay đang rảnh rỗi lau mồ hôi giúp cô, đốt ngón tay lướt qua làn da trắng nõn, mềm nhẹ như đang giữ gìn châu báu quý giá.

Hoành Nguyệt nhìn đôi mi dài dưới mái tóc mướt mồ hôi của cậu, phì cười thành tiếng.

Sao lại ngốc thế này.

Tiếng cười của cô rất nhẹ, nhưng vẫn bị Lâm Hành nghe thấy, cậu như làm sai, thu tay về, luống cuống ngước mắt lên nhìn cô, đúng lúc nhìn thấy nụ cười tủm tỉm trên môi cô, còn chưa nghĩ ra đó là có ý gì, cậu đã bị cảm giác thoải mái dưới háng chiếm lấy tâm trí.

Hoành Nguyệt cầm tay cậu đặt lên dươиɠ ѵậŧ cứng rắn, nhẹ nhàng lên xuống cách lớp quần, trượt từ qυყ đầυ xuống phần gốc, rồi lại giữ cán tuốt lên trên cùng.

Dươиɠ ѵậŧ bị bỏ qua đã lâu, đột nhiên được thế này khiến cậu không chịu nổi.

Lâm Hành cong sống lưng lại, cơ đùi căng chặt, “Ưm” một tiếng tựa như thở gấp, cũng tựa như rêи ɾỉ.

Cậu không hề chuẩn bị tâm lý trước, bị hai cái vuốt đơn giản của Hoành Nguyệt làm cho cơ thể run rẩy, gậy thịt phụt ra một ít dịch, không an phận nảy lên trong tay cô.

“Thế này thoải mái không?” Hoành Nguyệt hỏi, giọng vẫn êm ái như cũ, cứ như không phải đang nói đến chuyện tìиɧ ɖu͙© mà ai nhắc tới cũng thay đổi sắc mặt, chỉ là thật lòng dạy cậu làm cách nào để thủ da^ʍ.

“Dạ…” Lâm Hành mím chặt môi, mồ hôi chảy xuống thái dương, cậu từ từ giang đôi chân dài ra, gần như chủ động đưa của mình vào tay cô.

Tuy cậu không lên tiếng, nhưng ý đã rất rõ ràng… muốn chị tiếp tục chạm vào cậu.

Đây cũng là lần đầu tiên Hoành Nguyệt làm loại chuyện này, cô không cảm thấy kỹ thuật của mình tốt bao nhiêu, nhưng hình như Lâm Hành rất thoải mái, ngậm miệng cũng không cản được tiếng thở trong cổ.

Tiếng rên trầm thấp, chân cũng càng lúc càng giang rộng hơn.

Tuy Hoành Nguyệt đang giúp cậu, nhưng vẫn giữ lại ranh giới không nhìn thấy, cũng không hoàn toàn chạm vào dươиɠ ѵậŧ Lâm Hành, chỉ thi thoảng ngón tay xuyên qua kẽ hở giữa ngón tay cậu, chạm vào trứng dái phía dưới.

Hai viên tròn trịa căng phình, chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, hiển nhiên là do kìm nén quá lâu rồi.

Vải quần ngủ mềm mại nhẵn nhụi cũng bị thấm ướt, không biết là mồ hôi hay nước từ dươиɠ ѵậŧ phun ra.

Thân gậy phình lên thành đùm lớn, di chuyển lung tung trong quần, rất cứng nhưng cũng rất mềm mại, bị ngoại lực chèn ép, dán vào làn da ở bụng dưới mà cọ xát, không ngừng phát ra tiếng nước ướt dính.

Nhưng vẫn không đủ.

“Chị ơi…” Lâm Hành nhíu mày cố đè nén tiếng rên gọi cô, cậu cúi đầu nhìn Hoành Nguyệt, thân hình cao gầy ụp xuống phía cô, “Vẫn khó chịu…”

Lần nào cậu gọi Hoành Nguyệt là “chị” cũng như sợ người khác nghe thấy, giọng ép rất nhẹ, nhưng tiếng nói trong sáng dễ nghe của thiếu niên luôn truyền vào tai Hoành Nguyệt rõ ràng, như đang thủ thỉ nói nhỏ bên tai cô.

Cậu chỉ hành động theo bản năng, nhưng Hoành Nguyệt lại rất thích dáng vẻ này của cậu.

Cô bất đắc dĩ để tay còn lại lên người thiếu niên, di chuyển trên cơ thể săn chắc cách lớp áo.

Bàn tay thon dài dịch tới bụng, bất ngờ chạm vào mấy múi cơ săn chắc, vì thế Hoành Nguyệt lặng lẽ thu cái tay vừa dịch đi về lại, xoa nhẹ hai cái trên bụng cậu, quang minh chính đại sàm sỡ Lâm Hành.

“Thế này đỡ hơn chút không?” Một tay cô vỗ về chơi đùa cơ thể nóng lên của cậu, một tay khác vuốt dươиɠ ѵậŧ, cảm giác như đang vuốt lông cho một chú mèo bự con động dục.

Sự bao dung và quan tâm thời gian qua của Hoành Nguyệt, giờ phút này trong mắt Lâm Hành, hoàn toàn biến thành sự dung túng không có giới hạn.

Cậu không nói gì, chỉ đè bàn tay Hoành Nguyệt lại, đẩy lưng quần ra, nắm tay cô từ từ trượt xuống bụng dưới, ánh mắt mơ màng, thế nhưng vẫn đòi hỏi nhiều hơn từ Hoành Nguyệt, “Bên trong… chị ơi, chị chạm vào bên trong được không…”

Xoa nắn qua lớp quần không cách nào thỏa mãn du͙© vọиɠ đang bộc phát của thiếu niên, cậu cần sự đυ.ng chạm nguyên thuỷ hơn nữa.

Nhiệt độ nóng bỏng truyền đến tay cô không hề có sự ngăn cách, Hoành Nguyệt ngây ra nửa giây, cô rụt tay lại một chút theo bản năng, không vuốt ve nữa.

Hoành Nguyệt nhìn đôi mắt mơ màng của cậu, đột nhiên mở miệng hỏi, “Em có biết mình đang làm gì không?”

Cánh tay Lâm Hành cứng đờ, đột nhiên tỉnh táo lại, cậu ngẩng đầu nhìn cô, máu toàn thân như đang chảy ngược, đôi mắt cậu ửng đỏ, bị câu hỏi của cô đánh hiện nguyên hình, hoảng hốt buông tay ra, ngập ngừng nói, “Em xin lỗi, em…”

Hoành Nguyệt thấy vẻ mặt như vậy của cậu, cô cũng sững sờ theo một chớp mắt, nhận ra cậu đang xuyên tạc ý mình, cô mở miệng trấn an, “Không phải chị đang trách em, Lâm Hành, chị chỉ hy vọng em sẽ không hối hận, nếu em chỉ vì du͙© vọиɠ nhất thời, chúng ta có nhiều cách tốt hơn, nếu vì…”

“Là thích…” Lâm Hành chen ngang lời Hoành Nguyệt, cậu đưa tay lau bọt nước trên hàng mi, từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô. Hình như vì ít khi nói đến chữ này, cậu nói rất chậm.

“Em thích… chị.” Thiếu niên trúc trắc tỏ tình lần đầu tiên trong đời, hai má đỏ ửng, nhưng cậu không hề thấy xấu hổ khi mở miệng bày tỏ tình cảm của mình như bạn cùng trang lứa, nói ra miệng rất thản nhiên thẳng thắn.

Rất thích.

Vô cùng thích.

Từ lúc chị che ô cho em dưới bầu trời tuyết đã bắt đầu thích rồi, cảm xúc cất giấu trong lòng bao nhiêu năm, không ngờ sẽ gặp lại chị lần nữa, thế cho nên mỗi ngày ở bên cạnh chị, em đều cảm giác như đang nằm mơ.

Tình cảm trong sáng của thiếu niên không hề trộn lẫn bất cứ toan tính gì, dù là ai cũng sẽ rung động, Hoành Nguyệt nhìn cậu, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm xúc bí ẩn khôn kể nào đó.

Cứ như trong lòng cất giấu một miếng bọt biển bông xốp, đột nhiên được hồ nước ấm thấm ướt, nóng lên căng phồng, khiến trái tim trống rỗng của cô bất chợt được lấp đầy.

Có một chớp mắt, cô bị dáng vẻ ngoan ngoãn của Lâm Hành hoàn toàn mê hoặc tâm trí, Hoành Nguyệt quỳ thẳng dậy, cúi người hôn lên đôi môi mỏng mềm mại hồng hào của thiếu niên.

Cánh môi mềm mại áp lên chưa đến một giây đã tách ra, nhưng thiếu niên bỗng nhiên mở to mắt, suy nghĩ khựng lại, lời âu yếm ngây ngô vất vả lắm mới sắp xếp được chuẩn bị nói ra miệng bị chặn lại trong lưỡi.

Hoành Nguyệt thấy cậu ngây ra, cô cúi đầu mím nhẹ môi dưới cậu, cất giọng dịu dàng, “Chị biết rồi.”

Khí lạnh tỏa ra, nhiệt độ trong phòng dần mát mẻ hơn.

Sau khi bày tỏ tình cảm, Lâm Hành cũng không hề thả lỏng so với trước đó, cậu vốn là người hướng nội, dù lúc này tay Hoành Nguyệt cầm dươиɠ ѵậŧ cậu, sự đυ.ng chạm khiến đùi phát run, cậu vẫn mím chặt đôi môi mỏng, không chịu phát ra âm thanh quá lớn.

Cậu co một chân lại giẫm lên giường, dươиɠ ѵậŧ nhếch cao giữa háng, dưới vạt áo hỗn độn, vùng bụng trắng trẻo săn chắc có những sợi gân xanh to nhỏ không đồng nhất gồ lên.

Rõ ràng vẫn là cơ thể mảnh khảnh của thiếu niên, nhưng dươиɠ ѵậŧ lại phát triển vô cùng xuất sắc.

Hoành Nguyệt co chân ngồi trước người cậu, dây váy trượt xuống vai, một nửa bầu ngực trắng mịn bên trái lộ ra ngoài, còn thoáng thấy được núʍ ѵú đỏ tươi trên đỉnh.

Màu da đối lập, Lâm Hành thoáng thấy, lập tức đỏ mặt.

Hoành Nguyệt chống một tay bên cạnh cậu, một tay khác cầm dươиɠ ѵậŧ cậu, nhẹ nhàng vuốt như đang thử thăm dò, cô chưa từng đυ.ng vào dươиɠ ѵậŧ đàn ông, không ngờ chạm vào là cảm giác thế này, không nhẵn mịn lắm, làn da dươиɠ ѵậŧ có hơi giống cảm giác mềm mịn của nhung.

Cậu cao ráo, gậy thịt cũng lớn đến mức khiến người ta sợ hãi, vừa cứng vừa dữ tợn, phần đầu hơi vểnh lên, ngón cái và ngón giữa Hoành Nguyệt cũng không vòng hết được.

Thứ đó như chưa từng gặp ánh sáng, mềm mại non nớt, màu sắc không khác hai má đỏ ửng của cậu là bao.

Gân xanh trên cán gồ lên, trải dài từ gốc đến tận qυყ đầυ to lớn, lần nào Hoành Nguyệt vuốt theo sợi gân đó, eo Lâm Hành cũng run rẩy.

Cô không biết phải làm sao Lâm Hành mới thoải mái, nhưng dù cô có động đậy thế nào, dù có bất cẩn làm đau cậu, tiếng rên của cậu nghe vẫn khuây khỏa sảng khoái.

Gậy thịt nóng bỏng to dài dán vào lòng bàn tay mềm mại vô cùng, là cảm xúc mịn màng không hề giống với bàn tay quen làm việc nhà của thiếu niên.

Mã mắt trên đỉnh nhỏ nước đứt quãng, cậu thật sự nhịn lâu quá, Hoành Nguyệt vuốt từ trên xuống dưới chưa được năm phút, Lâm Hành đã không chịu nổi, bắt đầu thẳng lưng nhẹ nhàng đâm vào bàn tay cô.

Dịch ướt dính đầy bàn tay Hoành Nguyệt, trứng dái to lớn đập lên tay cô theo động tác của cậu, tiếng “bốp, bốp” vang lên, chỉ chốc lát sau, cổ tay cô đã đỏ bừng.

Tiếng thở dốc sảng khoái vang lên trên đỉnh đầu, Hoành Nguyệt hơi kinh ngạc, cô ngẩng đầu quan sát phản ứng của cậu, thầm nghĩ, không phải là sắp bắn chứ?

Cô dùng lòng bàn tay xoa mã mắt mở lớn đỏ bừng ướŧ áŧ của cậu, Lâm Hành cắn chặt răng, bỗng nhiên phát ra tiếng rên trầm khàn rất ngắn, chỉ mới vang lên đã im bặt.

Cùng lúc đó, dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt trắng đυ.c bỗng nhiên phun ra, Hoành Nguyệt không ngờ tới, hơn một nửa bắn lên ngực cô, từng vệt tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy xuống váy ngủ cô, cả căn phòng lập tức tràn ngập mùi hoa thạch nam [2] nồng nàn.

[2] Một loài hoa có mùi hương gần giống với tϊиɧ ɖϊ©h͙ đàn ông.