"Không biết những manh mối này có tác dụng gì, nhưng chắc chắn nó không liên quan gì đến quy tắc tử vong." Tần Châu giải thích: "Sở dĩ trước đó tôi không đề cập đến là bởi tôi sợ nó sẽ ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ của em."
Đây là tất cả những gì Tần Châu nhìn thấy vào buổi sáng hôm Vương Đạc qua đời.
Lâm Dị vốn không định hỏi cũng là vì cậu nghĩ nếu Tần Châu không nói thì có lẽ đó là manh mối chẳng có lợi gì.
Nhưng bây giờ Tần Châu lại nói...
"Đàn anh, em không có nghi ngờ anh." Lâm Dị bất đắc dĩ nói: "Em tự hiểu mà, em không lừa anh đâu."
Tần Châu "ừm" một tiếng, nói: "Tôi đi tìm lão quản lý."
Lâm Dị vội vàng hỏi: "Có chuyện gì ạ?"
Mười phút trước, khi Lâm Dị đang nói với mọi người về quy tắc tử vong, Tần Châu đã thử đi đến phòng trực. Vẫn giống như hôm qua, cửa phòng trực đã bị khóa và cửa sổ đều bị đóng cả.
Tần Châu không gõ cửa cũng không đẩy cửa sổ.
Hắn đi thẳng đến cửa căn chung cư rồi ngập ngừng thử chạm vào.
Quả nhiên, cửa phòng trực "cạch" một tiếng rồi mở ra, lão quản lý đang trừng mắt với Tần Châu: "Cậu muốn ra ngoài?"
Tần Châu nhân cơ hội đó cũng nói: "Phải."
Lão quản lý ký túc xá nói với giọng ồm ồm: "Cậu muốn vi phạm thoả thuận à?"
"Thoả thuận?" Lâm Dị lặp lại.
Tần Châu còn chưa kịp đưa ra câu trả lời, trên tầng ba đã vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
Hai người nhìn nhau, vội vàng chạy lên tầng ba.
Trong Phòng 309 trên tầng ba, Khuất Gia Lương ngã xuống đất.
Sự an ủi của Từ Hạ Tri có vẻ không có tác dụng: "Kể cả cửa có mở thì Lâm Dị vẫn thoát được mà."
Nhưng dường như Khuất Gia Lương để ngoài tai những lời đó: "Nhưng cậu ta thoát vì hôm qua có mỗi một quy tắc thôi, nay tận hai điều liền! Mẹ kiếp hai điều đấy! Thoát bằng trời, Từ Hạ Tri, cậu nghĩ tôi thoát kiểu gì!"
Lâm Dị đứng ngoài cửa nhìn Tần Châu, thấp giọng hỏi: "Đàn anh, anh nghĩ tối nay quái vật có đến tìm em không?"
Tần Châu nói: "Muốn nghe nói thật hay nói dối."
Lâm Dị suy nghĩ một chút: "Nói dối đi."
Tần Châu: "Không."
Lâm Dị hờn dỗi: "Vậy nói thật..."
Tần Châu ngắt lời: "Không chỉ có thứ đó tìm tới em, quái vật cầm đũa kia cũng sẽ tới."
"Nếu vậy thì." Lâm Dị nói: "Em siêu đen còn gì."
Tần Châu còn muốn nói thêm, từ Phòng 309 truyền đến một âm thanh ầm ĩ.
"Từ Hạ Tri..." Khuất Gia Lương đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, hẳn nhanh chóng nhào đến người Từ Hạ Tri, túm cổ áo anh: "Cửa số phòng mày đóng nhỉ?"
Từ Hạ Tri lộ ra vẻ mặt khó coi, anh đoán được Khuất Gia Lương định nói gì.
Quả nhiên, Khuất Gia Lương nói: "Tối nay để tao vào phòng mày đi? Như vậy tao sẽ không phải chết."
Thấy Từ Hạ Tri không nói gì, Khuất Gia Lương tiếp tục: "Quy tắc tử vong đâu có nói không được phép qua phòng người khác, Từ Hạ Tri, mày cứu tao, cứu tao đi."
Đây là cách dễ dàng nhất, nhưng cũng là cách nguy hiểm nhất.
Khi cửa sổ phòng mở, thứ đó sẽ dễ dàng đi vào trong hơn. Mặc dù không ai trong phòng, nhưng nếu quy tắc tử vong được kích hoạt, không ai có thể đảm bảo liệu thứ đó có đuổi theo Khuất Gia Lương đến phòng của Từ Hạ Tri hay không, càng chẳng thể đảm bảo liệu thứ đó có tiện thể gϊếŧ luôn Từ Hạ Tri không.
Tần Châu liếc nhìn Lâm Dị, phát hiện Lâm Dị đang quan sát Từ Hạ Tri rồi suy nghĩ gì đó, hẳn hỏi: "Em thấy thế nào?"
"Đàn anh." Lâm Dị ra hiệu Tần Châu nghiêng người sang một bên, sau đó nhỏ giọng nói: "Anh ta cứ sao sao ấy."
Tần Châu hỏi: "Ai? Từ Hạ Tri?"
"Dạ." Lâm Dị nói: "Em cảm thấy Từ Hạ Tri không muốn cứu Khuất Gia Lương."
Nhưng rõ ràng lúc nãy cậu nhìn thấy Từ Hạ Tri còn bảo vệ Khuất Gia Lương mà.
Tần Châu nhìn chằm chằm Lâm Dị, một lát sau mới nói: "Chuyện bình thường thôi."
Lâm Dị: "Là sao?"
Tần Châu: "Bản chất con người."
Lâm Dị mím môi im lặng.
Tần Châu dường như đã quá quen với cảnh này, vỗ vai Lâm Dị: "Em từng nghe câu "Phu thê bản thị đồng lâm điểu, đại nạn lâm đầu các tự phỉ (*) chưa?"
(*): Vợ chồng vốn như chim ở chung một rừng, đại hoạ đến mỗi người tự bay đi (Vợ chồng vốn thân thiết, nhưng đến khi gặp đại nạn, thì tự bản thân chống chọi)
Lâm Dị gật đầu.
"Vậy là được rồi." Tần Châu nói: "Tự mình giác ngộ đi."
Hai giây sau, Tần Châu hỏi Lâm Dị: "Hiểu chưa?"
Lâm Dị: "!"
Sao mà nhanh vậy được!
"Em là nhóc thiên tài IQ 143 mà." Tần Châu nói.
"Được rồi." Lâm Dị nói: "Cho em thêm hai giây đi."
Tần Châu: "Quên đi."
Lâm Dị: "?"
Tần Châu: "Nếu có thời gian nghĩ để đến chuyện này thì thà nghĩ xem tối nay phải làm sao."
Với hai quy tắc tử vong cộng thêm việc bị con quái vật 7-7 nhắm đến, đêm nay Lâm Dị chắc chắn sẽ hứng đủ.
Nhưng đến tận bây giờ bọn họ cũng chỉ có vài manh mối như vậy, hành lang tầng hai vẫn bị khóa chặt, muốn đột phá thì phải đi tìm lão quản lý.
Hai người lại đi ra tầng một, nhưng lần này lão quản lý ký chung cư chỉ nhìn chằm chằm bọn họ, cho dù Tần Châu có chạm vào cửa căn chung cư thêm lần nữa thì cũng không thấy lão nói gì, cứ nhìn bọn họ bằng một ánh mắt quái dị khiến Lâm Dị cảm thấy cực khó chịu.
Giống như bị một tảng đá lớn chẳn đường vậy, Lâm Dị đề nghị đi xem thử các phòng khác trước, tuy rằng cậu cũng đồng tình với Tần Châu rằng đồ vật trong mỗi phòng không liên quan gì đến quy tắc tử vong, nhưng nếu chúng tồn tại thì nhất định phải mang một ý nghĩa gì đó.