Tù Tha

Chương 2: Tiết Tử

Trong căn phòng tối tăm, một đôi nam nữ đang ở trên giường không ngừng quấn lấy nhau. Người đàn ông kề sát vào người phụ nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, đem cơ thể tinh tế và da thịt trắng nõn của người phụ nữ giấu ở dưới thân mình, dưới thân côn ŧᏂịŧ nóng bỏng đang điên cuồng ra vào khai phá đường đi chật hẹp của cô.

“A Hoan….Thật sướиɠ….A…Giỏi quá….”

Kỳ Luật thúc sâu vào nơi sâu nhất, nơi mẫn cảm nhất của cô, không ngừng mạnh mẽ thọc vào rút ra, đường đi đã sớm ướŧ áŧ thành một mảnh, dươиɠ ѵậŧ hung hăng mà đâm thọc vào nơi sâu nhất, rút ra liền mang theo một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, tiểu huyệt lại càng gắt gao mà mυ'ŧ lấy, dươиɠ ѵậŧ càng chơi lại càng thấy chật hẹp, từng nếp thịt non mềm như rất nhiều cái miệng nhỏ hẹp hòi mà đem côn ŧᏂịŧ của anh cắn đến gắt gao: “…Tiểu huyệt quá chặt…A…Lại còn nhiều nước….A Hoan đúng là một con cɧó ©áϊ…”

Anh cúi đầu nhìn tới người phụ nữ dưới thân đã hãm sâu vào tìиɧ ɖu͙©, cái miệng nhỏ hơi hơi mở ra, vẻ mặt Triệu Hựu Hoan mê mang, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu tinh tế đầy dâʍ đãиɠ, côn ŧᏂịŧ phía dưới không cầm được mà lại lớn thêm một vòng, đem tiểu huyệt của cô kéo căn đến tràn đầy, hai cái trứng dái dính đầy dâʍ ɖị©ɧ cũng không có ngừng mà đập mạnh vào mông thịt của cô, dươиɠ ѵậŧ ra vào càng lúc càng nhanh càng mạnh.

“Chơi! Chơi! Chơi chết em! Mẹ kiếp!” Vẻ mặt Kỳ Luật hung ác, đại não lúc này đã thần trí không rõ, dươиɠ ѵậŧ to lớn hung hăng mà tiến vào hoa tâm của cô, qυყ đầυ đỉnh tới rồi cái miệng thịt mềm nhỏ bên trong kia.

Đâm vào hoa tâm, chỗ sâu nhất luôn mang tới kɧoáı ©ảʍ thật tê dại, một đợt lại một đợt đánh tới, Kỳ Luật cúi đầu, mυ'ŧ lấy cái lưỡi thơm ngọt của cô gái, cùng lưỡi của cô đan chéo lại ở bên nhau, đem tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào thật sâu trong tử ©υиɠ của cô ấy.

Anh đem dươиɠ ѵậŧ từ trong tiểu huyệt của cô gái rút ra, mặt trên vẫn còn một lớp dịch nhầy, dính nhớp ướŧ áŧ, mái tóc của Triệu Hựu Hoan rất đen và dài, có vài sợi tóc bị mồ hôi làm dính trên cái trán của cô, Kỳ Luật đem tóc của cô ấy đẩy ra, trong ánh mắt là sự yêu mến có chút điên cuồng, quấn quýt mà hôn hôn lên cái trán của cô: “Ngủ đi.”

Trên người Triệu Hựu Hoan vẫn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị anh ôm vào trong ngực, cơ thể cô run rẩy, đôi tay gắt gao mà nắm chặt lấy khăn trải giường, hàm răng run lên nhè nhẹ.

Kỳ Luật cúi đầu nhìn người phụ nữ trong ngực: “Lên cơn nghiện ma túy?”

“Ừm.” giọng nói của triệu Hựu Hoan rất thấp, giống như muốn ta rã ra ở trong không gian ngọt ngào ái muội này.

Anh ngồi dậy xốc chăn lên: “Đi thôi.”

Triệu Hựu Hoan thân mình trần trụi, hai chân thon dài trắng nõn run run mà đi về phía ngăn tủ ở cách đó không xa. Kỳ Luật ngồi trên giường híp mắt nhìn thân thể của cô, da thịt trắng nõn, vòng eo tinh tế, đuôi tóc bay lên nhè nhẹ khi cô di chuyển, giống như một mỹ nhân rắn thu phụ lòng người……Đều là của anh!

Trong ngăn tủ chứa đầy những túi nhỏ màu trắng, cô là một kẻ nghiện thuốc điên cuồng lúc nào cũng khát vọng muốn có được chúng nó. Triệu Hựu Hoan cầm lấy một gói nhỏ đi đến phòng vệ sinh, cô không thích làm trò mà hít thuốc trước mặt người khác.

Mỗi một bước chân đi tới phòng vệ sinh lúc này đối với cô là một loại thống khổ và dày vò, cô đang cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình giống như muốn nứt ra, trên làn da thượng phẩm đang thẩm thấu ra những giọt mồ hôi, giống như trên mỗi một lỗ chân lông đều đang châm chit đến khó chịu, giống như có vô số con kiến đang gặm nhấm xương cốt cô, giống như có ai đó đang bóp lại trái tim cô………..

Đôi tay run rẩy của cô cố gắng mở ra gói phấn trắng nhỏ kia, dùng chóp mũi thò lại gần mà hung hăng hít một hơi thật dài, cả người đều run rẩy. Triệu Hựu Hoan ngồi ở trên bồn cầu, hai mắt khép hờ, hơi hơi ngẩng đầu, cảm giác như bản thân đang bay lơ lửng trên không gian, không kìm chế được.

Sau khi hút xong gói thuốc trắng, đại não lúc này mới thấy hơi thanh tỉnh một chút. Cô đứng lên mở cửa tính đi ra ngoài…. Lại vô tình mà nhìn thấy chính mình trong gương.

Sắc mặt cô tái nhợt, gầy trơ cả xương, mái tóc ngắn trước kia không biết từ khi nào đã dài tới vòng eo, trên da thịt trắng nõn lại tràn đầy dấu hôn đỏ thẫm, trước ngực cặρ √υ' hơi phồng lên, nhìn giống như hai quả anh đào dính nước ướŧ áŧ căng mọng……

Đây là một người phụ nữ.

Cái nhận thức này đột nhiên hiện ra trong đầu cô, làm cô lập tức thấy hoảng sợ, hoảng loạn mà tông cửa chạy ra ngoài.

Cô nằm trên chiếc giường rộng lớn, rơi vào tấm chăn mềm mại nhất, cảm giác như đang đi vào cõi thần tiên, loáng thoáng nghe được ngoài cửa có người đang nói chuyện.

“Anh, hôm khác đi.”

“Anh đã một ngày rồi không có chạm vào cô ấy.”

Biểu cảm cô trở nên sợ hãi luống cuống, nghe thấy âm thanh chốt cửa bị người khác mở ra. Có người tiến vào, đem cái chăn ấm áp trên người cô xốc lên, thấp giọng mà nói ở bên tai cô một câu: “Còn có thể chịu được không?”

Không đợi cô đáp lời, một cây côn ŧᏂịŧ thô to lại cực nóng đã vọt vào trong thân thể của cô. Kỳ Nghiêm gặm cắn núʍ ѵú mới vừa bị Kỳ Luật nhấm nháp qua, tiếp tục đem cô hãm sâu vào thêm một trận tìиɧ ɖu͙©.

……………

Một tháng sau, Triệu Hựu Hoan ra một cái quyết định.

Lúc Kỳ Nghiêm và Kỳ Luật cùng nhau xuất phát đi máy bay qua nước Đức, Triệu Hựu Hoan để cho tất cả người hầu trong biệt thự nghỉ phép về nhà.

Cô đem thùng xăng đã trộm mua về mà đổ khắp phòng…. Mỗi một chỗ đều đổ lên…. Giường, sàn nhà, màn cửa, quần áo, cầm lấy bật lửa của Kỳ Nghiêm ở tủ đầu giường, giống như lơ đãng mà làm nó rơi xuống đất.

Cô có thể nhìn thấy Kỳ Luật và Kỳ Nghiêm đứng ở bên ngoài cửa điên cuồng rống giận mà cố gắng phá cửa phòng, lửa lớn hừng hực thiêu đốt, cắn nuốt toàn bộ căn phòng dường như không còn chỗ trống. Ngọn lửa cực nóng đang không ngừng lớn dần lên giống như từng đóa tường vi đang nở rộ không ngừng mà phóng ra một màu đỏ máu. Cách nhau một tầng lửa lớn, cô thấy được gương mặt dữ tợn của Kỳ Luật.

Triệu Hựu Hoan đem tất cả những điều này đều dừng lại thật sâu trong mắt, cô quay người đối diện với hai người đàn ông ngoài cửa.

Qua hai năm, cô cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính lại một lần nữa làm người.

Cô đứng ở giữa đám lửa lớn, có một loại cảm nhận làm người ta hít thở không thông, cô giơ lên khóe môi mỉm cười, đôi môi khẽ mở.

“Đi chết hết đi.”